Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2


2 tháng

trướctiếp

Lại tới nữa! Ông Ôn cảm thấy một trận đau đầu.

"Dừng tay!" Ông Ôn vội tiến lên kéo Vương thị ra.

Chu thị thừa cơ cào vào mặt Vương thị, đem mặt Vương thị cào ra hoa, lúc bà ta lại định cào thêm một cái nữa thì ông Ôn đã hét lên giận giữ với Chu thị: “Đủ rồi, dừng tay!”

Còn thể thống gì!

Lúc này Chu thị mới thu tay lại, bà ta còn có chính sự phải làm nên không thèm so đo với tiện nhân này.

Chu thị ôm mặt, ngồi dưới đất khóc ròng nói: "Ô ô, tôi không sống nữa! Cả nhà tôi đều sẽ phải bị liên lụy đến cửa nát nhà tan! Ô ô, sao tôi lại xui xẻo như thế! Gả cho một người nam nhân, sinh con cho hắn, giúp hắn quang tông diệu tổ, hiện tại bị người ta bắt nạt, hắn không che chở thì thôi, lại còn muốn cho ngôi sao chổi kia hại chết cả nhà tôi! So với việc bị người ta hại chết thì thà tôi chết luôn đi cho rồi".

Ông Ôn cảm thấy đau đầu: "Bà không thể nói chuyện bình thường được sao? Có việc gì thì có thể thương lượng!" Cái gì gọi là ông ấy không che chở cho bà ấy chứ?

Chu thị tức giận ngẩng đầu, đứng lên nói: "Sao lại nói tôi không nói chuyện bình thường? Ông bảo tôi nói chuyện bình thường, được, tôi nói! Lão nhân, hôm nay hoặc là vứt bỏ ngôi sao chổi này, hoặc là người của một phòng Vương thị phải dọn đi, nếu không thì tôi sẽ mang theo ba đứa con trai đi nhảy sông! Tôi tuyệt đối không thể làm cho ngôi sao chổi này tai họa một phòng nhà tôi".

Cả nhà tiện nhân Vương thị yêu thương ngôi sao chổi kia như trân châu bảo bối, bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý ném ngôi sao chổi này đi, cho nên mục đích cuối cùng của bà ta chính là đuổi hết cả phòng đê tiện nhà Vương thị đi!

Chỉ là chồng bà ta là một người mềm lòng, rõ ràng trước khi tới đây đã nói tốt rồi, thế mà sau khi nghe tiện nhân Vương thị này cầu xin thì lại thay đổi! Không buộc ông ấy thì không được!

Ông Ôn nhíu mày, Lượng nhi đọc sách giỏi, là hy vọng quang tông diệu tổ.

Chỉ là bắt nhà lão tứ dọn ra ngoài, dọn đi nơi nào? Bọn họ lại không có bạc.

Bạc của ông ấy thì đã bị Chu thị khóa kỹ rồi, tuyệt đối sẽ không lấy ra.

Có biện pháp nào đẹp cả đôi đường hay không?

Chu thị thấy lão nhân không nói lời nào, lại khóc: "Ô ô, đáng thương Lượng nhi nhà ta là mầm Trạng Nguyên, hôm nay phải bị ngôi sao chổi này liên luỵ! Vương thị, bà không ném ngôi sao chổi này đi! Nếu Lượng nhi nhà tôi không thi đỗ Trạng Nguyên thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà".

"Noãn nhi không phải ngôi sao chổi! Bà nói chuyện sạch sẽ một chút!" Cháu trai cháu gái bị đánh, Chu thị trái một câu ngôi sao chổi, phải một câu quỷ chết sớm, Vương thị cũng nổi giận!

Bà cũng muốn dọn đi, có ai muốn nhìn sắc mặt của Chu thị mà sống chứ!

Hơn nữa nếu như Ôn Lượng đi thi không trúng Trạng Nguyên rồi lại ăn vạ lên trên người Noãn nhi nhà bà thì phải làm sao bây giờ?

Hừ, Trạng Nguyên dễ đỗ như thế chắc?

Chỉ là dọn ra ngoài thì biết phải dọn đi đâu chứ? Bà lại không có bạc trong tay, không dọn đi thì tốt xấu gì cũng có gian phòng chất củi để ở.

Tuy rằng ở ngay bên cạnh chuồng heo, cả phòng đầy mùi hôi thối của phân heo.

Vương thị phát sầu trong lòng.

Ôn Noãn nằm ở trên giường, thật vất vả mới cảm thấy đầu đỡ choáng váng, cô hữu khí vô lực nói: “Dọn!”

Ngô thị thấy miệng Ôn Noãn giật giật, không nghe rõ nữ nhi nói cái gì, lập tức dựa người đến gần Ôn Noãn, ôn nhu nói: “Noãn nhi, con nói cái gì? Có phải muốn uống nước hay không?”

"Dọn, chúng ta dọn ra đi. Con không muốn chậm trễ việc lượng ca ca thi đỗ Trạng Nguyên." Ôn Noãn dùng hết toàn lực nói.

Trước khi Chu thị và Vương thị cãi nhau thì Ôn Noãn cũng đã xuyên tới đây, nàng là bị mùi hôi thối của phân heo làm tỉnh lại.

Chỉ là vừa rồi vẫn luôn tiếp thu ký ức của nguyên chủ, cho nên không mở đôi mắt ra được, hơn nữa nàng cũng muốn tiêu hóa sự thật là mình đã xuyên qua.

Nàng đã biết chính mình xuyên qua, thành một nông nữ bẩm sinh thiếu hụt, bệnh tật ốm yếu, người trong nhà vì chữa bệnh cho nàng mà bán phòng, bán ruộng, bán đất, lại bán mình, chỉ kém không có cửa nát nhà tan, cho nên người trong thôn đều lén gọi nàng là sao chổi, quỷ đòi nợ, quỷ chết sớm, ấm sắc thuốc.

Ôn Noãn từ trong ký ức của nguyên chủ mà phán đoán ra Ôn Lượng kia tuyệt đối không phải người có tài thi đỗ Trạng Nguyên! Nàng sẽ không gánh chịu cái tội danh này!

Hơn nữa Chu thị và người của đại phòng quá giỏi tính kế, có thể nhân cơ hội này dọn ra đi, thoát khỏi bọn họ, sau đó sống một cuộc sống tốt đẹp.

Sau khi Ngô thị nghe rõ thì đôi mắt đã ươn ướt, bà nhìn về phía Vương thị: “Nương, Noãn nhi nói là dọn đi!”

Lúc này một người nam nhân cao lớn xốc lên rèm cửa đi vào, trong tay ông cầm hai bao dược liệu được bọc lại bằng giấy dầu: “Vậy thì dọn!”

Ông đứng ở bên ngoài đã nghe thấy được, Noãn nhi muốn dọn, vậy thì dọn!

Ôn Noãn quay đầu nhìn qua, người nam nhân vừa bước vào có một vết sẹo khủng bố trên mặt, nhìn qua có điểm hung dữ, không xứng với khi chất nho nhã trên người ông ấy. Ôn Noãn từ trong ký ức của nguyên chủ, biết đây là cha của nguyên chủ, Ôn Gia Thụy.

Vương thị lập tức nói: “Được, dọn, Noãn nhi muốn dọn, chúng ta liền dọn ra ngoài!”

Cả nhà bọn họ đều là Noãn nhi nói cái gì liền làm cái đó, đứa trẻ này từ nhỏ số khổ, cũng không biết có thể sống bao lâu, vậy nên người một nhà đều nhường con bé.

Trước tiên cứ dọn ra ngoài mấy ngày, chờ Noãn nhi ổn định lại liền dọn về.

Chu thị vừa nghe như thế thì trong lòng cực kỳ vui mừng, chỉ là bà ta lo lắng bọn họ dọn ra có mấy ngày, tới lúc cùng đường sẽ lại tìm cớ để dọn về đây.

Bà ta lập tức móc ra một lượng bạc từ trên người, có chút đau lòng mà đưa ra: “Tôi mua lại gian phòng chất củi này của các người. Về sau đừng nghĩ trở về liên lụy chúng tôi!”

Thượng phòng, sương phòng và phòng chất củi của Ôn gia đều là dùng của hồi môn của Vương thị để xây, hiện tại ngay cả phòng chất củi cũng không giữ được.

Ông Ôn nghe xong thì nhíu mày, ông ấy vừa muốn nói gì đó thì ánh mắt như dao của Chu thị đảo qua một cái, ông ấy liền ngậm miệng lại.

Vương thị do dự, việc này... Nếu mà đến phòng chứa củi cũng bán rồi thì về sau bọn họ sẽ không thể trở về ở được nữa.

Chu thị thấy biểu cảm này của bà ấy, không cho bà ấy thời gian nghĩ lại, lập tức kích thích bà ấy: “Một lượng bạc mua một gian phòng chứa củi như vậy là đủ rồi! Như thế nào? Lại muốn lười không đi hả? Nếu như ôn thần này hại Lượng Nhi nhà tôi không thi đậu Trạng Nguyên thì bà còn phải đền nữa đấy? Chẳng lẽ bà muốn khiến liệt tổ liệt tông của Ôn gia thất vọng hay sao?”

Vương thị không chịu nổi kích thích, bà ấy nghe xong lời này lập tức đoạt lấy bạc trong tay bà ta, tức giận nói: “Muốn ăn vạ sao? Tôi như thế nào mà cần phải xin lỗi liệt tổ liệt tông của Ôn gia! Cháu trai của tôi còn nhiều hơn so với bà đấy! Đừng để tôi lại nghe thấy bà nói Noãn Nhi là ôn thần, nếu không thì tôi sẽ không dọn đi!”

Lúc nào cũng treo mấy từ Trạng Nguyên, Trạng Nguyên bên miệng, Trạng Nguyên dễ thi trúng như vậy sao? Nếu vậy thì trên đường cái đều là Trạng Nguyên rồi!

Thi không đậu lại muốn ăn vạ lên đầu Noãn Nhi, không có cửa đâu!

Trong lòng Vương thị chửi thầm, nhưng lời này bà ấy không nói ra, bà ấy cũng không phải người không thích tiểu bối.

"Cháu trai bà đúng là nhiều thật, nhưng mà lại không có một ai có ích cả! Không phải bị bệnh thì chính là phế vật! Không muốn bị ăn vạ thì nhanh chóng dọn đi! Bạc thì bà đã nhận lấy rồi, về sau đừng trở về làm liên lụy chúng tôi!" Chu thị khinh bỉ nhìn thoáng qua mấy người Ôn Noãn, một ổ phế vật!

Nghĩ đến cháu trai trưởng còn có cháu gái trưởng có tiền đồ như vậy bà ta lập tức đắc ý.

"Bà câm miệng đi!" Ôn Gia Thụy tức giận đến đen mặt, cái gì mà "không một ai có ích, không phải bị bệnh thì chính là phế vật? Tất cả con trai con gái của ông đều rất tốt!

Vương thị bị Chu thị chọc giận: “Bà yên tâm, về sau cứ cho là một nhà chúng tôi sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ thì cũng sẽ không trở về liên lụy bà! Mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây! Chuyện về sau ai nói rõ được đây! Nói không chừng cháu trai tôi lại thi trúng Trạng Nguyên, rạng rỡ tổ tông thì sao! Nếu có một ngày như vậy, bà cũng đừng tới cửa cầu tôi!”

Tuy rằng Vương thị cảm thấy sẽ không có một ngày như vậy, nhưng mà thua người nhưng không được thua trận!

Ôn Lạc bị người ta nói là phế vật, cậu nắm chặt nắm tay nhỏ, về sau cậu nhất định phải trở nên nổi bật, phải có tiền đồ hơn Ôn Lượng!

Không phải bị bệnh thì chính là phế vật? Ôn Noãn nhìn vẻ khoe khoang của Chu thị, con ngươi bốc cháy lên một ngọn lửa nhỏ, thân thể này muốn nói chuyện cũng phải cố hết sức, giờ phút này nàng chỉ muốn lập tức đi luôn không trở về, về sau hãy cứ chờ xem.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp