Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 16


2 tháng

trướctiếp

Một nhà Ôn Noãn sau khi tiễn Nạp Lan Cẩn Niên về, Ôn Gia Thụy hỏi kỹ càng tỉ mỉ một chút lý do tại sao Nạp Lan Cẩn Niên lại xuất hiện trong nhà.

Ôn Noãn chỉ nói học được một chút y thuật từ giấc mơ rất dài kia, ngày đó cứu một con chim diều hâu ở trên núi, vừa khéo bị hắn nhìn thấy, sau đó hắn nhờ nàng xem tay giúp. Nàng nhận ra hắn chính là ân nhân cứu mạng, vì để báo ân nên lập tức đồng ý, nhưng có trị hết tay hắn hay không thì nàng cũng không biết.

Hôm nay hắn bảo Đại Hôi đến tìm nàng, mời nàng đến trị tay giúp hắn, sẵn tiện tới nhà bái phỏng một chút, để bọn họ yên tâm.

Vương thị nghe xong thì cảm thán: "Công tử Thập Thất quá lịch sự. Noãn nhi cũng hành xử rất đúng, thân phận vị công tử Thập Thất kia không bình thường, nhà ta không có thứ gì tốt có thể báo đáp cậu ấy, nếu có thể chữa khỏi tay cho cậu ấy, cũng coi như báo đáp một chút ân tình."

Ôn Gia Thụy nghe xong thì sờ sờ đầu Ôn Noãn, lo lắng nàng áp lực: "Noãn nhi cố gắng trị, làm hết sức, trị không hết cũng không sao, ân tình kia cha sẽ nghĩ cách báo đáp."

"Noãn nhi, sau này đại ca lớn lên cũng sẽ báo đáp lại, việc này muội cứ cố gắng hết sức là được, không cần miễn cưỡng."

"Không sai, nhị ca cũng sẽ báo đáp, muội muội đừng áp lực! Trị không hết thì không cần trị. Không sao." Chủ yếu vừa thấy người nọ đã biết không dễ chọc, gia đình giàu có nhiều quy củ, lỡ như đến nhà hắn chữa bệnh, đắc tội với người ta, muội muội thảm mất!

Trong lòng Ôn Noãn ấm áp: "Con biết, con không áp lực. Con chắc chắn có thể trị hết, mọi người yên tâm đi! Đúng rồi, hôm nay con sói Đại Hôi dẫn con lên núi, con đào được nhân sâm và linh chi, còn nhặt được một khối ngọc thạch."

"Đào được nhân sâm và linh chi? Còn nhặt được ngọc thạch? Noãn nhi, muội đang nói giỡn đúng không! Không phải muội nhìn lầm cọng cỏ thành nhân sâm, tưởng nấm là linh chi, nghĩ cục đá là ngọc thạch đấy chứ?" Vẻ mặt Ôn Hậu không tin, hắn lên núi nhiều lần như thế, sao chưa bao giờ đào được nhân sâm? Đừng nói đến nhân sâm, còn chưa bao giờ nhìn thấy cả đảng sâm!

Ôn Noãn đi đến chỗ đặt cái sọt, lấy nhân sâm và linh chi ra.

Ôn Hậu trừng lớn đôi mắt, nhìn xem khắp nơi, đúng thật là nhân sâm và linh chi! Hắn từng nhìn thấy trong dược phòng nhà nhị bá.

"Sao lại như thế, huynh vào núi nhiều lần như thế còn chưa bao giờ nhìn thấy nhân sâm." Trước kia Ôn Noãn bệnh nặng đến mức cần nhân sâm làm thuốc, hắn và cha còn cố ý đi vào trong núi tìm thử, nhưng chẳng thể tìm được.

"Nhân sâm và linh chi là do con sói Đại Hôi dẫn muội đi vào trong đào. Nếu không muội cũng không tìm thấy."

Ôn Thuần cẩn thận cầm lấy nhân sâm nhìn kỹ một hồi: "Con sói mà Thập Thất ca nuôi đã thành tinh rồi!"

"Ngày mai cầm nhân sâm lên trên trấn bán, chúng ta có thể mua đất xây nhà. Còn cả hà thủ ô, muội cũng đào được không ít hà thủ ô. Cũng là nhờ Đại Hôi dẫn muội đi đào."

Đôi mắt của Ôn Hậu tỏa sáng lấp lánh: "Noãn nhi, muội có thể bảo con sói kia dẫn huynh lên núi tìm nhân sâm không?"

Hắn cũng muốn đào nhân sâm!

"Làm càn! Con cho rằng nhân sâm là củ cải, ở đâu trong núi cũng có đúng không?" Ôn Gia Thụy trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.

Độ sâu của núi, cho dù có con sói thành tinh kia che chở cũng rất nguy hiểm.

Ôn Hậu sờ sờ cái mũi, không nhịn được chửi thầm trong lòng: Chỉ sợ đào một cây củ cải ở trên núi còn khó hơn tìm một gốc cây nhân sâm! Ở đâu trong núi cũng có! Sao cha không lên núi mà đào củ cải!

Nhưng mà hắn không dám nói ra.

Vương thị: "Noãn nhi, không nên số bán nhân sâm và linh chi này, giữ lại trong nhà dùng để bảo mệnh."

Thân thể của Noãn nhi không tốt, nói không chừng ngày nào đó cần dùng đến nhân sâm.

Năm đó chính là vì nửa cây nhân sâm trăm năm nên bà mới bán cả nhà và cửa hàng.

Ngô thị gật gật đầu: "Đúng vậy, không thể bán." Loại nhân sâm có niên đại cao thế này có khi có bạc cũng không mua được.

Ôn Noãn: "Không bán cũng được, vậy bán khối ngọc thạch kia đi, cũng đủ xây nhà."

Ôn Lạc vuốt tảng đá kia: "Tỷ tỷ, đây là ngọc thạch thật sao?"

Đã nói vàng có giá còn ngọc lại vô giá, một khối ngọc thạch lớn như thế thì trị giá bao nhiêu bạc?

Ôn Noãn Noãn chỉ chỉ vào một chỗ trên cục đá, nơi đó lộ ra một ít màu xanh lục, chỉ một chút rất nhỏ, đủ để cho người ta nhìn ra sự khác biệt bên trong, đương nhiên cũng có khả năng chỉ có một chút ít chừng đó, nhưng Ôn Noãn từng nghiên cứu về ngọc thạch, nàng biết đây là nguyên thạch phỉ thúy thượng đẳng, một khối vô cùng lớn.

Ôn Lạc lập tức dùng tay bưng kín chỗ màu xanh lục đó: "Đêm nay con muốn ôm nó ngủ! Không ai được dành!"

Người một nhà đều cười.

Vương thị nhìn về phía bầu trời xanh bên ngoài căn nhà, ngày mùa thu trời cao, vạn dặm không mây, xanh ngắt giống như đá quý, tràn ngập hi vọng...

Rốt cuộc nhà bọn họ đã đẩy lùi hết tất cả mây đen.

Buổi chiều người một nhà không ai đi bắt ốc nước ngọt nữa, Ôn Gia Thụy tiếp tục chặt cây để xây phòng ở, những người khác đều giúp đỡ, dù sao cũng phải dựng thêm một cái lều và hai gian phòng.

Trẻ con lớn rồi, ở chung với nhau, cũng không tiện lắm.

Mà sau khi Ôn Noãn ngủ một giấc, lập tức thử cách dùng mây tía để dưỡng ngọc, nàng chỉ định ôm tâm lý thử xem, lại không nghĩ rằng thật sự có thể thành công.

Khi mây tía rút đi, Ôn Noãn nhìn thấy chút màu xanh lục kia lại càng thêm xanh biếc trong suốt, cho dù có kiến thức rộng rãi, nàng có sức bình tĩnh kinh người cũng không nhịn được mà trở nên kích động.

Mây tía này thật sự quá mạnh mẽ, rất có ích.

Ôn Noãn cảm thấy kiếp trước chắn chắn nàng đã cứu vớt cả dải Ngân Hà nên ông trời cho nàng một bàn tay vàng tốt như thế.

-

Ngày thứ hai, đầu giờ Dần, cũng chính là 3 giờ sáng, người một nhà đã rời giường. Mọi người phân công hợp tác rửa ốc nước ngọt, cắt đuôi ốc nước ngọt, xào ốc lên, nấu cơm sáng, bận đến mức vô cùng vui vẻ.

Rốt cuộc canh ba giờ Mẹo đã xào xong năm thùng gỗ ốc nước ngọt cỡ lớn.

Ôn Gia Thụy đặt năm thùng ốc nước ngọt lên trên xe đẩy như cũ.

Chiếc xe đẩy được mua lúc trước, đã dùng mười mấy năm.

Ôn Noãn rửa sạch một bao tải to lá sen đã khô héo một nửa, còn đặt ba cái tô bự sạch sẽ lên trên xe đẩy, sau đó tự mình bò lên, ngồi yên.

Vương thị lấy chăn ra bọc Ôn Noãn lại thành cái xác ướp.

Ôn Gia Thụy đẩy xe, Ôn Thuần đi bên cạnh, ba người đi lên trên trấn bán ốc nước ngọt.

Thôn Ôn Gia cách thị trấn không xa nhưng cũng không gần, đẩy xe đi mất nửa giờ.

Khi họ đến thị trấn thì trời đã sáng rồi. Trong thị trấn đã quy hoạch một con đường dành cho những người đi chợ và người bán hàng rong để bán hàng.

Thời gian đã hơi muộn, những chỗ ngồi trên đầu đường và giữa đường đều đã bị chiếm lấy, họ tìm một chỗ ngồi ở cuối đường.

Ôn Noãn nhìn thấy bên cạnh nơi này có một người bán gà, khi khách hàng lấy gà ra khỏi lồng sắt, gà sẽ lảo đảo vài cái, tung bụi và một ít lông gà, nơi này rõ ràng không thích hợp để bán đồ đồ ăn chín.

"Cha, chúng ta đến cái góc kia đi".

Ôn Thuần: "Địa điểm đó quá xa, rất nhiều người lười đi đến đó, người mua đồ đi tới giữa chợ là đã quay lại rồi. Không ai muốn dựng gian hàng ở đó đâu."

"Không sao, rượu thơm không sợ hẻm sâu. Chúng ta bán đồ ăn chín, mùi thơm sẽ hấp dẫn người tới, hơn nữa ở đó rất rộng, cũng tiện cho mọi người xếp hàng mua."

Quan trọng nhất là gần đó không có sạp nào nên sẽ ít bụi và sạch sẽ.

Đương nhiên, Ôn Noãn không nói như vậy trước mặt đại nương bán gà.

Đại nương ghe vậy, liếc nhìn Ôn Noãn, khóe miệng giật giật: Còn mọi người xếp hàng mua à? Có người mua là tốt lắm rồi!

Ôn Thuần cũng cảm thấy cảnh tượng mọi người xếp hàng mua có chút không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng muội muội muốn vậy thì cứ vậy đi!

Ôn Gia Thụy: "Được, nghe theo Noãn Nhi nói đi."

Ông đẩy chiếc xe qua, bởi vì không ai muốn đến góc này bày hàng, họ thậm chí không cần đặt đồ xuống đất, chỉ cần xoay chiếc xe sang một bên, đặt tấm vách ngăn xuống, bắt đầu bán là được.

Ôn Noãn nhấc nắp thùng gỗ lên, mùi thơm đặc trưng của ốc xào tỏa ra ngoài.

Ôn Noãn trực tiếp mở cổ họng: "Mọi người đi ngang qua đừng bỏ lỡ, tới đây xem một chút, ăn thử, nếm thử miễn phí, ốc xào cay ngon tuyệt vời đây! Hai văn một chén, nếm thử miễn phí nhé!"

Ôn Noãn bất ngờ hét lên khiến hai người họ giật mình, kinh ngạc nhìn nàng!

Ôn Noãn liếc nhìn hai người họ sau khi hét lên: "Cha, ca ca, kêu đi, không kêu sẽ không có người tới đâu!"

Ôn Noãn nói xong lại tiếp tục hét lớn: "Đi qua!"

Ôn Gia Thụy: "..."

Ôn Thuần: "..."

Hai người há to miệng, lại không phát ra được âm thanh nào, ngược lại là đỏ bừng mặt!

Noãn Nhi thật lợi hại!

Giọng nói của Ôn Noãn ngọt ngào, hoàn toàn không có sự chói tai của người bán hàng rong.

Ngược lại còn linh hoạt kỳ ảo mờ mịt giống như tiếng Phật. Mang theo một cỗ thanh linh thấm vào ruột ga, lại uyển chuyển linh động như một con chim sơn ca xuất cốc.

Mọi người đều bị thu hút bởi tiếng kêu giống như tiếng hát này.

Nếm thử miễn phí?

Một ông lão đi ngang qua ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, mũi ông ta giật giật: Thơm quá!

Ông ta nhịn không được đi tới thăm dò: "Các người bán cái gì vậy?"

"Ông ơi, chúng cháu bán ốc xào, rất thơm ngon! Ăn với cơm hay nhắm rượu đều là số một!" Ôn Noãn cười thanh thúy, nói.

Nàng bê ra một chén ốc, sau đó cầm lấy một con ốc, lấy que tre gắp thịt ốc ra: "Ông ơi, ông ăn thử đi."

Ông lão cầm lấy liếc nhìn: "Cái vật nhỏ này ăn được sao? Cho vào miệng sẽ không có mùi vị bùn đất chứ?"

Ôn Thuần nghe vậy lập tức gắp một con, mút miếng thịt ra bằng miệng: "Đương nhiên là ăn được, hơn nữa còn rất ngon, một mình cháu có thể ăn ba chén lớn."

Thấy vậy, ông lão nếm thử, sau đó hai mắt sáng lên: "Ngon lắm, đúng là vị cay ăn rất ngon, mùi vị nồng đậm! Không có chút mùi vị tanh tưởi nào. Thứ này nhắm với rượu nồng, một chén hai văn tiền đúng không? Cho ta hai chén ăn thử."

"Được!" Ôn Noãn lưu loát cho lá sen vào hai chén lớn, sau đó đổ đầy một nửa chén nữa, gói lại, đưa cho ông cụ bằng hai tay: "Ông ơi, bởi vì ông là khách hàng đầu tiên của chúng cháu, nên cho thêm một nửa chén nữa, chỉ bốn văn tiền thôi!"

Ông lão lấy ra bốn văn tiền đưa cho Ôn Gia Thụy: "Huynh đài, con gái của ngươi thật lợi hại, làm ăn rất giỏi, sau này ngươi nhất định sẽ được hưởng phúc!"

Ôn Gia Thụy cầm lấy bốn xu bằng hai tay: "Lão tiên sinh quá khen."

"Lão phu chưa bao giờ nhìn sai người! Ốc xào này ăn ngon lắm, lần sau ta sẽ mua ở chỗ các người nữa."

Ôn Noãn ngọt ngào nói: "Cảm ơn ông. Ngày mai chúng cháu sẽ bày hàng bán ở đây."

"Được."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp