Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 100


2 tháng

trướctiếp

Nghĩ vậy, ông ấy lại cảm thấy cả gia đình này quá có tâm!

Ban xong thánh chỉ, vài hộ vệ đem vật phẩm do Hoàng Thượng ban ở trong xe ngựa dọn vào.

Mười mấy thất lăng la tơ lụa các loại, ngoại trừ danh sách trong thánh chỉ, còn có rất nhiều thức ăn, đều là cống phẩm, bên ngoài có bạc đều mua không được.

Sau khi tất cả vật phẩm ngự ban đều đã dọn vào, Ôn Gia Thuỵ cười mời nói: "Lặn lội đường xa, vất vả các vị đại nhân đi một chuyến, trong phủ đã chuẩn bị đồ ăn và rượu ngon, mời các vị vào uống ly rượu nóng lại đi."

Lão thái giám xua tay, cung kính nói: "Đa tạ Ôn lão gia, nhưng chúng ta còn phải hồi cung phục mệnh! Lần sau có cơ hội sẽ đến!"

"Đã gần đến giờ cơm trưa, Hoàng Thượng nhân hậu, nhất định sẽ không để ý các ngươi ăn bữa cơm lại về. Đồ ăn đã chuẩn bị tốt, công công vẫn là ăn xong rồi đi! Thập Thất ca, huynh nói đúng không?"

Cần phải tạo mối quan hệ tốt với thái giám bên cạnh Hoàng Thượng, không cầu hắn có thể giúp chính mình chuyện gì, nhưng ít nhất cũng không đâm sau lưng, đúng không?

Trong lòng lão thái giám sóng to gió lớn, Thập Thất ca ư?

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Ôn Noãn, có hắn ở đây, nàng lo lắng gì chứ?

Nhưng vẫn cho nàng thể diện gật đầu: "Tuệ An hương quân cho mời, các ngươi ăn xong lại trở về phục mệnh!"

Cẩn Vương đã lên tiếng, Lý công công cùng vài vị Ngự Lâm Quân nào dám từ chối, bọn họ đều thật cẩn thận đồng ý.

Hoàng Thượng vốn dĩ khiến cho hắn tìm hiểu thêm tin tức về gia đình Tuệ An hương quân, ở lại ăn bữa cơm cũng phương tiện hơn.

Sau bữa ăn, cảm giác lớn nhất của Lý công công chính là mối quan hệ giữa Cẩn Vương và Ôn gia không bình thường!

Cẩn Vương đối với Tuệ An hương quân không bình thường!

Hơn nữa thức ăn ở nông gia rất ngon!

Một đĩa rau xanh còn ngon hơn đầu bếp trong cung làm!

Lý công công cùng vài vị Ngự Lâm Quân ngồi cùng một bàn ăn cơm, Cẩn Vương cùng Ôn gia lão gia và vài vị công tử ngồi cùng nhau, cho bọn hắn một trăm lá gan bọn họ cũng không dám ngồi cùng bàn với Cẩn Vương!

Cuối cùng, một bàn đồ ăn bị mấy người bọn họ tranh nhau cướp ăn sạch!

Đổi lấy ánh mắt lạnh lùng của Nạp Lan Cẩn Niên!

Lúc này bọn họ mới kinh ngạc phát hiện chính mình mất mặt! Sợ tới mức không dám nói lời nào, trong lòng bọn họ lại âm thầm may mắn vừa rồi không nhận lời mời ngồi cùng bàn ăn cơm với Ôn Gia Thuỵ, bằng không cho dù đồ ăn ngon cỡ nào thì bọn họ cũng không dám ăn nhiều!

Hiện tại mất mặt một chút, nhưng ít nhất lại cảm thấy thoải mái khi ăn!

Trước những món ăn ngon như thế này, cần gì còn quan tâm đến mặt mũi!

Ăn cơm xong, mấy người liền cáo từ về kinh phục mệnh.

Đoàn người đi đến ngoài cửa, còn chưa lên xe ngựa lại thấy một đội ngũ ban chỉ khác đi tới.

Ôn Noãn nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên.

Nạp Lan Cẩn Niên lắc đầu, ý bảo hắn cũng không biết.

Nhưng cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Trong lòng hắn dâng lên một dự cảm không tốt.

Người một nhà lại vội vàng lần nữa dọn bàn thờ tiếp chỉ.

Lúc này thái giám truyền chỉ khá trẻ, môi hồng răng trắng, là đồ đệ Tiểu Quế Tử của Lý công công.

Lý công công thấy hắn cũng có hơi kinh ngạc, cũng không lập tức rời đi, tính toán chờ đồ đệ một chút rồi cùng nhau hồi kinh phục mệnh.

Nói không chừng Tuệ An hương quân lại mời ăn cơm nữa thì sao?

Khụ khụ...

Ông ấy tuyệt đối không phải vì một bữa cơm, chỉ là muốn nhìn xem hoàng mệnh là gì, miễn cho sau khi trở về dẫm phải địa lôi.

Lý công công thấy sắc mặt của Cẩn Vương, trong lòng lộp bộp một chút, không phải là thánh chỉ không tốt đấy chứ?

Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra?

Ông ấy đưa mắt ra hiệu với Tiểu Quế Tử.

Tiểu Quế Tử nào dám giở trò ở trước mặt Cẩn Vương!

Hắn đều bị dọa nước tiểu!

Vì vậy, Tiểu Quế Tử dưới uy áp âm hai ngàn độ của Nạp Lan Cẩn Niên, run bần bật đọc thánh chỉ.

Thánh chỉ lần này là ban thưởng cho lầu canh, nội dung là khen ngợi Ôn Noãn, nói nàng thiết kế lầu canh bảo vệ mấy chục vạn bá tánh ở biên cương thoát khỏi thời tiết và giặc cỏ đoạt sát, ban ơn cho bá tánh biên cương, lập công lao lớn, sau đó ban phong nàng làm Tuệ An huyện chúa, lại ban hai rương vàng bạc châu báu cùng mấy chục thất lăng la tơ lụa, một rương da trân quý, san hô quý hiếm cao nửa người, ngự tứ bảng hiệu đệ nhất thần thợ, còn là hoàng thượng đích thân ngự bút đề lên, và những loại cống phẩm khác chất đầy hai xe ngựa.

Ôn Noãn vui vẻ tiếp nhận thánh chỉ.

Không tồi, không tồi, từ hương quân biến thành huyện chúa, về sau nàng lại làm ra thứ gì đó sẽ biến thành quận chúa, như vậy là nàng sẽ trải qua tất cả các loại danh hiệu!

Đãi ngộ của huyện chúa quả nhiên không tồi! Hai rương châu báu và một viên minh châu to bằng nắm tay giá trị liên thành!

Nhưng sắc mặt Nạp Lan Cẩn Niên lại đen xì, hoàng huynh càng ngày càng quá mức!

Thế mà lại tiền trảm hậu tấu!

Nói tốt là quận chúa đâu?

Hiện tại chỉ là huyện chúa!

Ôn Noãn đưa cho Tiểu Quế Tử cùng những hộ vệ khác mỗi người một cái túi tiền, bọn họ nào dám lấy.

Ôn Noãn cũng nói những lời như vừa rồi.

Nạp Lan Cẩn Niên hừ lạnh một tiếng: "Có gì tốt mà thưởng?"

Ôn Noãn: "..."

Trong lòng Tiểu Quế Tử đang rít gào, hắn rõ ràng truyền thánh chỉ xem như thăng chức tăng lương, nhưng nhìn sắc mặt Cẩn Vương, người không biết còn tưởng rằng hắn tới ban thánh chỉ diệt gia tộc ấy chứ!

Một ngày có hai thánh chỉ liên tiếp, đám người Ôn Gia Thuỵ còn chưa lấy lại tinh thần, đều đang quỳ trên mặt đất.

Huyện chúa! Hoàng Thượng thế mà lại ban phong Noãn nhi làm huyện chúa!

Hương quân đã đủ làm người chấn kinh rồi!

Huyện chúa! Này... Đây chính là thân phận tồn tại trong hoàng thân hậu duệ quý tộc, vô cùng cao quý!

Vương thị kích động bật khóc, về sau còn ai dám nói Noãn nhi nhà bà là ôn thần, bà sẽ cào nát mặt hắn!

"Cha, có thể đứng lên." Ôn Noãn lên tiếng nhắc nhở, thuận tiện nâng Vương thị dây.

Ôn Gia Thuỵ lấy lại tinh thần, kích động đứng lên, cao hứng muốn giữ người lại ở trong phủ uống trà nghỉ ngơi một chút, ăn cơm xong lại về kinh phục mệnh.

Nhưng mà Tiểu Quế Tử nào dám ở lại, không thấy sắc mặt Cẩn Vương vô cùng khó coi, ước gì có thể đem hắn ra bầm thây vạn đoạn sao?

Hoàng Thượng đã nói là nếu thấy Cẩn Vương ở đó thì bảo hắn đừng ở lại, nhanh chóng về kinh!

Lý công công lúc này mới hiểu tại sao Cẩn Vương không vui.

Hoàng Thượng không phúc hậu!

Lúc ấy Cẩn Vương ở Ngự Thư Phòng kiệt lực tranh thủ vì Tuệ An huyện chúa phong hào thành quận chúa, tình hình lúc đó ở Ngự Thư Phòng là thế nào?

Khi đó Nạp Lan Cẩn Niên lười biếng tựa lưng vào ghế, tùy ý nói: "Hoàng huynh nếu như muốn ban thưởng, vậy thì tùy tiện ban cho nàng một phong hào quận chúa đi! Một tòa phủ đệ, phủ đệ là toà bên cạnh phủ đệ của bổn vương ở Ngự Kim phố Giang Hoài phủ, sau đó thêm ngàn mẫu ruộng tốt, vạn lượng hoàng kim, châu báu trang sức linh tinh tùy tiện cấp mấy rương cho có một chút là được."

Hoàng Thượng nghe xong liền phun ra một ngụm trà!

Ban thưởng như vậy mà gọi là tùy tiện ý tứ một chút ư?

Ông đăng cơ gần hai mươi năm, vẫn chưa ban thưởng cho ai lớn như vậy đấy!

Hơn nữa quận chúa là có thể tùy tiện ban phong sao?

"Như vậy không được! Quận chúa không phải tùy tiện phong, từ xưa quận chúa đều xuất thân từ hậu duệ quý tộc, thân phận cao quý..."

Nạp Lan Cẩn Niên lạnh giọng cắt ngang: "Chỉ cần công lao đủ cao, có thể lập công lao lớn cho Nạp Lan quốc là có thể phong! Hoài Nam vương trước kia có thể phong làm vương khác họ, có đất phong, có quân đội tư nhân, mà con gái Hoài Nam vương cũng là quận chúa. Ninh Vương không có học vấn không có nghề nghiệp, cả ngày chọi gà, con gái của hắn cũng là quận chúa! Nghe nói con gái của An Bình Vương còn dưỡng trai lơ, người như vậy còn có thể làm quận chúa, vậy thì tại sao nàng không được? Chỉ bởi vì nàng chỉ là dân thường, không phải hoàng thân hậu duệ quý tộc, cho nên ban thưởng kém hơn những người khác sao?"

"..."

Hai bên thái dương của Hoàng Thượng nhảy thình thịch, hắn thật đúng là dám nêu ví dụ: "Đệ đều biết công lao lớn, công lao lớn là như vậy sao? Toàn bộ giang sơn Nạp Lan quốc năm đó có một phần tư là do Hoài Nam vương trước kia đánh hạ tới!"

"Lầu canh thiết kế tuy rằng có thể bảo vệ mấy chục vạn bá tánh ở biên cương, cung nỏ liên hoàn 20 mũi tên và 60 mũi tên liên tiếp đã khiến sức mạnh quân sự của triều đại chúng ta nhảy vọt lên hàng đầu, thậm chí cường thịnh hơn thời kỳ mạnh nhất của Nạp Lan quốc!

Hiện tại những quan viên phu nhân trong kinh thành đều đang lục đục với nhau ở hậu viện, chỉ làm sâu gạo vợ quý nhờ chồng, trở thành phu nhân có phẩm giai cáo mệnh!

Một người bình thường như nàng có thể bảo vệ tính mạng mấy chục vạn bá tánh, an cư lạc nghiệp, bảo vệ Nạp Lan quốc ổn định và hoà bình lâu dài, vì sao lại không thể ban phong làm quận chúa?"

Hoàng Thượng: "..."

"Nhưng tổ tiên đã có quy định"

"Quy củ là chết, cũng là người định ra, mỗi triều đại đều có quy định mới của mỗi triều đại! Biết đâu sau này, nữ tử cũng có thể vào triều làm quan, làm thừa tướng!"

Khoé miệng Hoàng Thượng giật giật, nữ tử vào triều làm quan? Sao có thể!

Miệng lưỡi của Thập Thất đệ cũng quá cưỡng từ đoạt lí, thật sự làm người không thể cãi.

"Quy củ của tổ tông không thể phế bỏ, lầu canh có thật sự bảo hộ được bá tánh biên cương hay không, hai loại nỏ kia có phát huy hiệu quả như mong muốn ở trên chiến trường hay cũng chưa biết! Ban thưởng như vậy quá lớn, khó có thể lấp kín miệng mọi người, làm quan lại phục tùng."

Nạp Lan Cẩn Niên còn muốn nói cái gì, hoàng đế đưa tay ngăn lại: "Thôi được rồi, trẫm phong nàng làm hương quân, trăm lượng hoàng kim, trăm mẫu ruộng tốt, ngân khố cần chuẩn bị quân lương, vạn lượng hoàng kim là không thể! Ngàn mẫu ruộng tốt tạm thời không có! Còn cái kia, phủ đệ ở Ngự Kim phố có phải quá lớn rồi không?"

Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nhìn Hoàng Thượng: "Hoàng huynh không sợ rét lạnh trái tim người tài trong thiên hạ ư?"

Hoàng Thượng: "..."

Cái gì thất vọng buồn lòng, ban thưởng như vậy đã là rất lớn đối với một nông nữ rồi đó!

Bị hắn nói giống như mình là hôn quân không bằng!

Trong thiên hạ, giàu có nhất là hắn, nghèo nhất cũng là hắn!

Gia tài của hắn đều dùng để ban thưởng cho người khác!

Bản thân mình còn không có cơ hội ra ngoài tiêu xài. Hoàng đế chua xót nghĩ

"Được rồi, chờ có hiệu quả của lầu canh, trẫm lại suy xét ban phong nàng làm quận chúa, được chưa!"

"Nói được thì làm được! Đừng đổi ý!"

Hoàng Thượng: "..."

Hắn là loại người như vậy sao?

Lúc ấy, Lý công công vô cùng bội phục Nạp Lan Cẩn Niên!

Trong thiên hạ này, nào có ai dám nói chuyện với Hoàng Thượng như vậy, còn không bị trách tội chỉ có Cẩn Vương!

Hiện tại chẳng trách Cẩn Vương tức giận!

Hoàng Thượng không phúc hậu nha!

Lật lọng!

-

Hoàng đế ngồi trên long ỷ hắt xì liên tiếp mấy cái, tính thời gian, có lẽ đạo thánh chỉ thứ hai đã tới nơi rồi phải không?

Hoàng Thượng sờ cái mũi.

Là Thập Thất đệ đang mắng ông ấy đúng không!

Chính là nếu lần này ban thưởng quá lớn thì sau này còn có gì để thưởng nữa đây?

Ai biết nha đầu kia sau này còn lập công lao lớn hơn nữa không?

Ông ấy phải để lại một đường lui nữa chứ!

Làm hoàng đế cũng đâu có dễ!

Cái này muốn thưởng, cái kia cũng muốn thưởng, nhưng thưởng một lần nhiều thứ như vậy, lần sau thưởng cái gì?

Ai có thể hiểu cho những khó khăn của ông đây?

Con mẹ nó, ngồi ở trên cái long ỷ này, ngoại trừ ăn no mặc ấm, hành động không có tự do, vui buồn không thể có, ngay cả nữ tử âu yếm cũng không thể... ,

Quốc khố có rất nhiều bạc, người trong thiên hạ đều nghĩ đến ông ấy, nhưng người trong thiên hạ đều đòi lấy bạc của ông ấy, ông ấy chỉ là một vị quản gia!

Cuộc sống còn có gì vui?

Hoàng Thượng tự dưng thấy hoài nghi nhân sinh!

Trầm mặc một hồi, ông đứng dậy đi tới Khang Ninh cung.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp