“Thải Thải, chúng ta đừng ở ký túc xá nữa, hay là tụi mình xin nghỉ phép về nhà ở một khoảng thời gian nhé? Hoặc là hôm nay tớ ra ngoài tìm phòng ở, tụi mình ra ngoài ở một khoảng thời gian ngắn, được không?"
Tất nhiên Lâm Thải Thải không muốn.
“Nghỉ phép về nhà á? Cậu đùa tớ à? Mới đi học được hai ngày thôi đó chị hai. Ở ký túc xá thì sao? Tớ cảm thấy rất tuyệt mà. Mọi người đều ghen tị chết đi được. Chúng ta được phân vào ký túc xá chỉ có hai người thôi, thoải mái hơn nhiều so với những ký túc xá bốn người khác. Ký túc xá tốt như vậy mà cũng không muốn ở à, cậu có ngốc không đấy?”
"Không phải, tớ cảm thấy ký túc xá của chúng ta có gì đó không ổn…"
"Có gì không ổn?"
"Đó là……"
Cô muốn giải thích cho cô ấy, nhưng lần đầu tiên đã giải thích rồi, Lâm Thải Thải thuộc tuýp người vô tư, tính tình lại rất bướng bỉnh, dù cô có kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, cô ấy cũng sẽ giống như sáng hôm trước, nghĩ rằng cô đang đùa để dọa cô ấy. Việc duy nhất hiện tại cô có thể làm là tra rõ sự thật.
Tối qua Đới Đới nói nhìn thấy cô gái nói chuyện với cô ấy là học sinh khóa 8, cô nghĩ vấn đề chắc chắn nằm trên người ở cô gái này.
Vì vậy, cô đã nhờ đàn anh Trần Chí Bằng, sinh viên năm tư và cũng là đồng hương giúp đỡ. Cô nói dối rằng mình có một chị hàng xóm, khi còn bé chị ấy đã chăm sóc, sau này chị ấy chuyển nhà, chỉ nghe nói chị ấy đỗ vào trường bọn họ, nhưng cô vẫn chưa liên lạc được, có thể giúp cô tra một chút không.
Anh ấy có mối quan hệ tốt với các giảng viên, thường xuyên giúp việc cho Bí thư Đoàn, công việc hàng ngày chủ yếu là sắp xếp hồ sơ tài liệu cho thầy cô. Nhờ anh ấy, cô mới vào được Phòng Hồ sơ của trường một cách suôn sẻ.
"Anh chỉ có thể giúp em tìm ảnh tốt nghiệp của tất cả các chuyên ngành khóa 8, mặt sau ảnh đều có tên. Em xem xem có tìm được người cần tìm không."
"Cảm ơn anh, nếu tìm được em nhất định sẽ mời anh đi ăn!"
Trường bọn họ có tổng cộng 74 chuyên ngành khoa học tự nhiên và xã hội, mỗi chuyên ngành đều có nhiều lớp, việc tìm một cô gái mà cô không biết tên hay hình dáng, chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Cô định từ bỏ, đàn anh vẫn còn giúp cô tìm, "Chị hàng xóm của em mà em cũng không nhớ nổi tên sao?"
Cô chột dạ đáp: "Do cũng lâu quá rồi, nên quên mất…"
Anh ấy vừa lật ảnh vừa thở dài: "Chà, thế này thì tìm sao nổi, dù em nhớ mặt cô ấy, nhiều năm như vậy, mọi thứ cũng đã thay đổi nhiều rồi."
"Đúng vậy…"
Nói dối đàn anh thực sự khiến cô cảm thấy áy náy.
Đàn anh cũng không còn hứng thú tìm người, vừa tìm ảnh vừa trò chuyện: "Nhắc mới nhớ, khóa 8 năm đó xảy ra một vụ khá chấn động."
Tim cô đập mạnh, "Chuyện gì vậy?"
"Năm 2008 có một cô gái, đầu độc bạn cùng phòng rồi tự sát, cả bốn cô gái trong phòng đều chết hết."
Nói xong, anh ấy lấy ra một bức ảnh tốt nghiệp đã hơi ngả vàng từ đống tài liệu.
"Chính là lớp này, lớp 1 chuyên ngành máy tính khóa 8, em xem thử ảnh này này, có thấy gì lạ không."
Cô cầm bức ảnh, liếc mắt qua, ban đầu không thấy gì lạ.
Nhưng nhìn kỹ lại, cô chợt nhận ra, trong mỗi hàng, những cô gái đứng ở phía ngoài cùng bên phải trông như bị photoshop chỉnh sửa ghép vào…
“Bốn người này…”