Bóng người trò chuyện với Đới Xuân Ny đã biến mất!

Đới Xuân Ny đang nằm trên giường, nhắm mắt ngủ ngon lành…

"Ai vậy? Bị điên à! Bật đèn làm gì thế?"

Lâm Thải Thải cũng bị đánh thức, cô ấy ngồi dậy, nhìn cô với ánh mắt đầy trách móc.

"Ngô Địch, sao lại là cậu nữa? Ba giờ sáng bật đèn đánh thức người khác, cậu hết việc làm rồi à?"

Đới Xuân Ny cũng ngồi dậy, dụi mắt như vừa tỉnh dậy từ trong mơ.

"Ngô Địch, cậu bật đèn à? Cậu làm gì vậy…"

Cô vội giải thích: “Đúng là tớ bật đèn, tớ thấy có người ngồi trên giường Đới Đới nói chuyện với cậu ấy. Tớ không quen biết người đấy nên tớ mới bật đèn lên xem thử!”

Lâm Thải Thải vẻ mặt khinh bỉ và không tin tưởng:

"Ai cơ? Cửa ký túc xá thì bị khóa, chúng ta lại ở tầng 6, cũng không thể có người leo lên được đúng không?"

Cô phớt lờ cô ấy và hỏi trực tiếp Đới Xuân Ny: 

"Đới Đới, cậu nói đi, vừa rồi có phải có người nói chuyện với cậu không?"

Đới Xuân Ny mặt mũi ngơ ngác:

"Tớ vẫn ngủ mà, tớ cũng bị ánh đèn sáng chói, với lại nghe thấy lời phàn nàn của Thải Thải phàn nàn nên mới tỉnh dậy. Làm gì có ai nói chuyện với tớ?"

"Sao lại như thế được?!"

Cô rõ ràng nhìn thấy cô ấy đang ngồi trên giường trò chuyện với một cô gái xa lạ. Giường của bọn họ lại cách nhau một khoảng cách gần như vậy, sao cô có thể nhìn nhầm chứ?

Nếu như nói hôm qua do cô nhìn nhầm hoặc nằm mơ thì còn được, cô có thể tự an ủi rằng do áp lực quá lớn, nhưng tối nay cô thật sự đã nhìn thấy rất chân thật và rõ ràng!

Cô vội vàng giải thích:

“Không phải đâu, Thải Thải, Đới Đới, hai người nghe tớ nói, tớ không nói vì sợ dọa đến các cậu. Thực ra tối qua tớ đã nhìn thấy người đó, cô ta ngồi trên giường Trương Nghệ trò chuyện với cậu ấy, tớ tưởng là cậu nên cũng không để ý lắm, nhưng buổi sáng Trương Nghệ đã biến mất, tớ lo lắng chuyện tương tự sẽ lại xảy ra với Đới Đới!"

Lâm Thải Thải bịt tai lại, không muốn nghe: 

"Tớ thật sự cạn lời. Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, lớp chúng ta không có Trương Nghệ! Không có! Không có! Không có!!"

"Nhưng mà……"

Lâm Thải Thải không nghe lời giải thích của cô, cô ấy bước xuống giường, chạy đến giường của Đới Xuân Ny muốn kéo cô ấy đi.

"Đới Đới, đi thôi. Tớ thực sự không thể chịu được Ngô Địch nữa rồi, tớ sẽ bị cậu ấy làm cho phát điên. Tớ không muốn ở cùng ký túc xá với cậu ấy nữa. Đi thôi! Chúng ta đi tìm quản lý ký túc xá!"

Lâm Thải Thải làm ầm ĩ nhất quyết muốn đi tới chỗ quản lý ký túc xá tầng một, khiến tất cả bạn học ở ký túc xá nữ tầng một đều chạy ra xem.

Dì quản lý ký túc xá gặp phải chuyện như thế này, từ trước tới nay chỉ biết đá trách nhiệm lên người khác mà thôi:

“Tôi không có quyền đổi phòng ký túc xá cho các em, cần phải có sự đồng ý của giáo viên, các em về ngủ trước đi, sắp ba giờ sáng rồi."

Lâm Thải Thải chạy về ký túc xá với vẻ mặt chán nản, Đới Xuân Ny đi cùng cô phía sau.

"Đới Đới, xin lỗi cậu, tớ thực sự không biết phải giải thích như thế nào, nhưng xin cậu hãy tin tớ, những gì tớ nói đều là sự thật…"

Đới Xuân Ny bình tĩnh đến lạ thường:

“Ngô Địch, tớ tin cậu.”

Cô gượng cười, đang định rời đi thì Đới Đới đột nhiên gọi cô lại:

“Ngô Địch, thực ra vừa rồi vì có Thái Thái nên tớ không nói, trước khi cậu bật đèn, trong giấc mơ của tớ, mơ thấy một cô gái ngồi trên giường trò chuyện với tớ.”

Cô sửng sốt:

“Có phải cô ấy có mái tóc đen, tóc rối không?”

"Tớ không nhớ nữa, hình như là vậy. Tớ không nhớ rõ mặt của cô ấy, tớ chỉ nhớ là cô ấy nhìn giống như học sinh."

Cô vội hỏi:

“Cậu còn nhớ lời cô ấy đã nói với cậu không?”

Đới Xuân Ny cố gắng nhớ lại:

“Hình như chỉ trò chuyện bình thường thôi. Sau đó cô ấy hỏi tớ có muốn đi ăn cùng nhau, đi học cùng nhau, đi thư viện cùng nhau hay không. Vừa định đồng ý thì cậu đã bật đèn…"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play