Mị Sắc Động Lòng Người (Xuyên Thư)

3.1


3 tháng

trướctiếp

Hai bên đường, những đóa nguyệt quý lặng lẽ nở rộ, hương thơm bị gió nhẹ thổi bay, hòa vào ống tay áo của Sở Nguyên, ngọt ngào và dễ chịu vô cùng.

Sở Nguyên không quen thuộc với con đường trong cung, chỉ có thể theo sau Kỳ Trạm đi dọc theo con đường nhỏ. Trên đầu, ánh nắng hoàn toàn bị cành lá che khuất, không còn tia sáng nào xuyên qua, con đường phía trước quanh co khúc khuỷu, không thấy được điểm cuối.

Kỳ Trạm vẫn lặng lẽ tiến về phía trước, Sở Nguyên cảm thấy hơi sợ hãi, đột ngột đưa tay ra, giống như trước đây, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của Kỳ Trạm.

Hành động của nàng vừa rụt rè lại vừa như một chú mèo con đang làm nũng.

Kỳ Trạm quay đầu lại, nhíu mày, giọng nói trầm ấm như tiếng ngọc va vào nhau, thanh thoát và dễ nghe: “Trưởng công chúa có điều gì muốn nói sao?”
Sở Nguyên ngón tay khẽ chạm vào nhau, do dự nửa ngày, mới nhỏ giọng hỏi:

"Ta có thể không gả cho ngươi được không?"

"Hả?" Kỳ Trạm khẽ nhướng mày, dường như không nghe rõ lời của nàng.

Sở Nguyên thấy hắn không có phản ứng gì, dường như vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng như thường, nàng hít một hơi, tiếp tục nói:

"Ngươi không thích ta sao? Ta…"

Sở Nguyên ngừng lại một chút, không dám nhìn thẳng vào mắt Kỳ Trạm, nàng không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, đầu óc nóng vội, lẩm bẩm nói ra một câu mà nàng không biết từ đâu mà nhớ ra: "Chúng ta cứ bỏ qua cho nhau đi, như vậy sẽ để lại ấn tượng tốt cho đối phương hơn."

Bốn phía bỗng nhiên trở nên yên lặng.

Kỳ Trạm lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt tuy vẫn không có gì thay đổi, nhưng đáy mắt lại hiện lên một vẻ lạnh lùng hơn. Hắn khẽ cất giọng hỏi: "Ta có ấn tượng tốt gì cho ngươi sao?"


Kỳ Trạm quả thật không để lại ấn tượng tốt nào cho Sở Nguyên. Nàng bị ánh mắt sắc bén của hắn dọa đến lùi lại một bước, nhỏ giọng nói: "Có… có. Ngươi vừa rồi, giúp ta bắt con thỏ…"

Nói xong, Sở Nguyên còn nâng cao con thỏ trong ngực lên chút, như thể sợ hắn không nhìn thấy vậy.

Lông thỏ mềm mại, vừa khéo dựa vào cằm nàng, màu trắng của nó nổi bật trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, thậm chí có thể thấy được lớp lông tơ mịn màng trên mặt nàng.

Kỳ Trạm tiến lại gần một chút, Sở Nguyên vội vàng quay mặt về phía con thỏ, chỉ để lộ ra một đôi mắt.

Ánh mắt của nàng thuần khiết và trong sáng, nhưng vì sợ hãi mà trở nên vô cùng đáng thương, khiến người khác không khỏi dâng lên một cơn sóng xung động, như thể muốn trừng phạt nàng cho hả dạ.

“Bắt thỏ?”

Kỳ Trạm bên môi ẩn chứa một vòng nhàn nhạt cười, dưới bóng cây con ngươi hiện ra ánh sáng nhạt, u ám đáng sợ, ba chữ từ cuống họng hắn phun ra, tựa như… tựa như là muốn bắt nàng vậy.

Sở Nguyên bỗng nhiên lùi lại một bước, đế giày vừa lúc dẫm lên đường răng nhỏ trải qua, chân trượt đi, cả người ngã ra sau, ngã xuống bụi hoa nguyệt quý bên đường.

Nguyệt quý trên cành phát ra vài tiếng ‘đôm đốp’, cánh hoa rung rinh, những hoa văn đỏ hồng nhấp nháy, ngay cả con thỏ cũng rơi xuống một bên.

Cảnh tượng trông rất chật vật.

Kỳ Trạm che giấu sự âm u trong mắt, chậm rãi đưa tay ra về phía nàng, những ngón tay thon dài và mảnh khảnh của hắn nhẹ nhàng đặt lên tay nàng, vừa ấm vừa mềm, khiến người ta không khỏi muốn nắm chặt hơn, thậm chí… muốn bóp nát nó.

Có lẽ Sở Nguyên vừa mới đứng vững, tay nhỏ của nàng trong lòng bàn tay hắn giống như con cá đang cố gắng thoát khỏi cái nắm chặt.

Sở Nguyên phủi bụi trên người, rồi cúi người bế con thỏ lên, nhìn về phía Kỳ Trạm, lúc này ánh mắt hắn đã trở lại lạnh lùng như trước, dường như vẻ u ám đáng sợ vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

"Cám ơn ngươi a." Sở Nguyên nhỏ giọng nói.

Kỳ Trạm không trả lời, thậm chí không nhìn nàng.

Sở Nguyên cúi đầu, đang suy nghĩ làm thế nào để nói chuyện từ hôn với hắn, thì bỗng nghe Kỳ Trạm thản nhiên hỏi:

"Muốn để ta chủ động từ hôn?"

Kỳ Trạm quả thực là một người thông minh cực kỳ nhạy cảm, chính mình còn chưa nói rõ mục đích, hắn đã đoán ra được ý định cuối cùng của nàng.

"Ừm…" Sở Nguyên ngập ngừng đáp, ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Có thể được không?"

"Có thể." Kỳ Trạm giọng nói không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, "Muốn ta khi nào thì nói?"

Sở Nguyên không ngờ hắn lại đáp ứng dứt khoát như vậy, vội vàng trả lời:

"Yến hội kết thúc sau, ta sẽ giữ hoàng huynh lại, ngươi hướng hắn nói một câu, ta lại hợp thời năn nỉ hoàng huynh vài câu, để hoàng huynh đem đưa đi Đại Nghiệp văn thư chặn lại, như vậy, chúng ta cũng không cần thành hôn nữa nha."

Dạng này chúng ta cũng không cần thành hôn nữa nha.

Kỳ Trạm khóe môi nhếch lên một vòng nhàn nhạt cười, Sở Nguyên nhìn thấy chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến rùng mình, qua một lúc lâu, mới nghe Kỳ Trạm thấp giọng nói:

"Đi thôi."

Sở Nguyên bận bịu theo sau lưng hắn, cũng không biết Kỳ Trạm có thực sự đồng ý hay không, không rõ được đáp án của hắn, trong lòng nàng luôn cảm thấy lo lắng. Mắt thấy sắp tới cánh cửa lên mây vườn, nàng cuối cùng không kìm nén được, hỏi một câu:

"Vậy ngươi… Xem như đồng ý sao?"

"Ừm." Kỳ Trạm đáp.

Sở Nguyên không nghĩ tới Kỳ Trạm lại dễ nói chuyện như vậy, mấy ngày qua phiền muộn tâm tình nháy mắt thư giãn xuống, thở phào một hơi, nói:

"Ngươi thật là một người tốt."

Kỳ Trạm nghe vậy quay đầu, lạnh lùng lườm nàng một cái, Sở Nguyên bị hắn nhìn rùng mình một cái, lúc này mới ý thức được mình tựa hồ đã nói sai, vội vàng đổi giọng:

"Ta nói là… Ngươi thật tốt."

Kỳ Trạm không nói gì thêm, Sở Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra thật giống như bạn bè nói chuyện, nam nhân đều không thích người khác khen hắn là người tốt.

Thế nhưng hai câu này có gì khác biệt đâu?

Sở Nguyên nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, cũng không hiểu ra lý do gì.

Lần này thọ yến không giống như thường ngày long trọng, mà là mở tiệc chiêu đãi triều thần cùng hoàng thất con em, gánh hát tại hoa đoàn cẩm thốc lên mây trong vườn một đáp, nhìn xem ngược lại càng giống là gia yến, lộ ra mười phần hài lòng.

Sở Nguyên tiến vào trong vườn, liền có triều thần nhìn sang, trong bọn họ có không ít người đều từng hướng Hoàng đế cầu hôn qua, nguyên nữ chính mặc dù không thích bọn họ, nhưng cũng không biết cách tránh hiềm nghi, cho nên bọn đại thần đều cảm thấy mình có hy vọng.

Khi bọn họ nghe nói, là trưởng công chúa chủ động yêu cầu Hoàng đế tứ hôn cho Kỳ Trạm, tất cả đều có cảm giác bị đùa bỡn, ánh mắt nhìn về phía Sở Nguyên cũng trở nên mười phần bất thiện.

Sở Nguyên bị bọn họ nhìn đến không được tự nhiên, lặng lẽ lùi về phía sau, né tránh sau lưng Kỳ Trạm. Kỳ Trạm thật cũng không nói gì, chỉ thả chậm bước chân, từ từ đi theo nàng.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp