Mị Sắc Động Lòng Người (Xuyên Thư)

1.2


3 tháng

trướctiếp

Trong sách, trưởng công chúa chỉ gặp Kỳ Trạm lần thứ ba khi đi qua bên hồ. Lúc đó, trưởng công chúa vụng trộm kéo tay Kỳ Trạm, bị hắn hất ra, trưởng công chúa cảm thấy rất mất mặt, liền cãi nhau với Kỳ Trạm vài câu, rồi hắn bỏ đi.

Không có tình tiết rơi xuống nước hay cào người.

Chuyện này sao lại trở nên như vậy…

Sở Nguyên khóc không ra nước mắt, không biết phải đối mặt như thế nào với nam chính đáng sợ này. Theo suy tính của nàng, thời gian hiện tại có thể Hoàng đế đã chỉ hôn.

Sở Nguyên cảm thấy sâu sắc tuyệt vọng.

Nàng thút tha thút thít, tựa hồ lại muốn khóc lên, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Trạm nhìn lên, nàng vội vàng nén trở lại.

Lần này Sở Nguyên rơi xuống nước đột ngột, khiến cung nhân trong lúc nhất thời luống cuống tay chân không kịp chuẩn bị. Kỳ Trạm vốn định để cung nữ dìu Sở Nguyên về cung, nhưng nàng chân yếu đến mức đứng không vững, nói chi là đi. Cuối cùng, Kỳ Trạm đành phải ôm nàng suốt đường trở về Cảnh Minh cung.

Khi hai người vừa trở lại Cảnh Minh cung, Hoàng đế Sở Hành liền đến.

Sở Hành hiển nhiên rất quan tâm đến vị muội muội này, ngay cả loan giá cũng không ngồi, cứ thế chạy tới. Nhìn thấy Sở Nguyên bị Kỳ Trạm ôm trong tay, Sở Hành hơi sững sờ, nhưng không trách cứ, vội hỏi: "Nguyên Nguyên, có chỗ nào không thoải mái? Ngươi sao lại rơi xuống nước?"

Giọng nói của Sở Hành mang theo ẩn ẩn kiềm chế nộ khí.

Sở Hành không hỏi Kỳ Trạm về chuyện đã xảy ra, ngược lại hỏi Sở Nguyên, rõ ràng trong lòng hắn đang trách Kỳ Trạm vì không chiếu cố tốt cho Sở Nguyên.

Kỳ Trạm đôi mắt hơi liễm, lông mi dài che giấu thần sắc đáy mắt, chỉ có Sở Nguyên nhìn thấy khóe mắt hắn lóe lên tia nguy hiểm và hung ác.

Sở Nguyên lại không kìm được run rẩy, cảm giác trên lưng càng đau đớn hơn.

Hắn sao cứ luôn bóp đúng chỗ này...

Sở Nguyên đau đến nước mắt rưng rưng, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Cố gắng dùng giọng bình tĩnh, nàng nói với Sở Hành: "Ta, ta không sao, là chính ta không cẩn thận trượt xuống nước, may mà thế tử đã cứu ta..."

Lời vừa ra khỏi miệng, Sở Nguyên mới nhận ra giọng mình đang run rẩy. Nói đến cuối cùng, nàng dứt khoát không che giấu nữa, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Hoàng huynh, ta lạnh quá, nước lạnh quá, trong nước còn có một con ba ba dữ dằn, cứ bóp eo ta... Ô ô, thật lớn một con ba ba, đáng sợ cực kỳ, hoàng huynh cứu ta."

Sở Nguyên có thể cảm giác được tay che ở lưng nàng rõ ràng cứng ngắc hơn rất nhiều, dường như có chút bối rối, rút tay ra rồi lại khẽ mở ra.
Nàng đã mắng hắn là con rùa?
Kỳ Trạm nhíu mày liếc nhìn Sở Nguyên một cái, Sở Nguyên vội vàng rụt cổ lại.

Ngược lại, Sở Hành thì cực kỳ đau lòng. Một mặt phân phó cung nữ đưa Sở Nguyên đi tắm rửa, thay quần áo, một mặt an ủi: "Nguyên Nguyên đừng sợ, chờ trẫm bắt được con ba ba quái đó, trẫm sẽ cho người nấu nó thành một nồi ba ba canh, bồi bổ cho Nguyên Nguyên cho khỏe lại!"

Lần này không chỉ riêng tay, Sở Nguyên còn cảm nhận được cả cơ thể Kỳ Trạm đều cứng ngắc. Nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Kỳ Trạm, vội vàng từ trên người hắn nhảy xuống, được cung nữ nâng đỡ, đi vào trong Thiên điện.

Trong điện, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.

Sở Hành đảo mắt nhìn về phía Kỳ Trạm, trên vai trái của hắn thêu hình rồng vàng với móng vuốt sắc nhọn, uy thế lẫm liệt.
"Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi hãy nói cho trẫm nghe một chút."
Kỳ Trạm không biểu lộ một chút rung động nào: "Thần lúc ấy vừa mới tách ra với trưởng công chúa, không biết tình hình cụ thể thế nào..." Kỳ Trạm dừng lại một chút, có chút cúi người nói: "Nhưng để trưởng công chúa bị dọa sợ, đó là lỗi của thần, xin hoàng thượng trách phạt."

Kỳ Trạm giữ một thái độ không thể tìm ra điểm gì để chỉ trích, tỏ vẻ như đang xin nhận tội.

Sở Hành trong lòng vẫn rất muốn trách phạt Kỳ Trạm. Dù sao thì mặc dù chính Sở Nguyên rơi xuống nước, nhưng Kỳ Trạm không thể thoát khỏi trách nhiệm, vì sự việc xảy ra khi Sở Nguyên đang ở cùng với hắn.

Chỉ có điều, cha của Kỳ Trạm, Hoài vương, lại là một vấn đề lớn.

Đại Nghiệp Cao Tông vừa mới qua đời, Hoài vương hiện đang nắm giữ quyền lực tối cao. Nếu không phải trước khi băng hà, Cao Tông đã để lại di chiếu muốn truyền ngôi cho con tin ở Đại Tĩnh, thì giờ đây Hoài vương đã trở thành Hoàng đế Đại Nghiệp.
Kỳ Trạm lần này đến Đại Tĩnh, chính là để đón con tin về nước.

Dù rằng Kỳ Trạm vì bị trọng thương trong trận hòa phường ba năm trước, dần dần bị Hoài vương lãng quên, hiện tại chưa quay lại chiến trường, nhưng hắn vẫn là Hoài vương con trai trưởng. Nếu Sở Hành trách móc hắn quá nặng, e rằng Hoài vương sẽ nghĩ nhiều, dễ gây thêm rắc rối.

Sở Hành nhìn Kỳ Trạm, ánh mắt mơ hồ không rõ, trầm mặc một hồi. Cuối cùng, hắn đè nén cơn giận trong lòng, thở dài nói: "Thôi, may mà Nguyên Nguyên không sao. Trước tiên về dịch quán thay quần áo, rồi sau đó kêu thái y đến khám cho ngươi."

Kỳ Trạm cúi đầu, lễ phép đáp: "Thần tạ ơn hoàng thượng ân điển."

Kỳ Trạm chậm rãi rời khỏi Cảnh Minh cung. Ánh nắng ngoài điện ấm áp, tay hắn hơi khẽ vuốt nhẹ mấy lần, như thể còn lưu lại cảm giác mềm mại vừa rồi.

Nấu con ba ba thành canh sao?


Tác giả có lời muốn nói: Ba ba chính là con rùa.

Nam chính không có thị thiếp hay loại hình thông phòng, cũng không lãng phí ánh trăng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp