Khi Phàn Tiểu Linh quay trở lại doanh trại, có vị tiểu tướng phụ trách quân nhu sẽ đi kiểm đếm chiến lợi phẩm khác, nàng trước mang theo áo choàng chống lạnh và thịt dê nướng đến tìm Ngôn Chính.

Vừa vào đến nơi, nhìn thấy Công Tôn Ngân cũng có ở đó, thấy rất kỳ quái, nói: “Công Tôn tiên sinh lại tới thăm thương binh sao?”

Nàng nghe những binh lính khác trong doanh trại đều gọi nam tử nho nhã tuấn mỹ này là “Công Tôn tiên sinh”, nghĩ rằng hắn ta cũng giống như Đào lão nhân, cũng là loại quan như mưu sĩ, liền kêu theo như vậy.

Công Tôn Ngân khô khan trả lời đáp đúng vậy.

Phàn Tiểu Linh nói: "Vừa vặn mang theo được nguyên con dê nướng trở về, lát nữa chúng ta có thể cùng nhau ăn thịt dê."

Nói xong, nàng đi thẳng về phía Tạ Chinh, bởi vì hôm nay ra ngoài thu hoạch tương đối vui vẻ, sớm đã che được chút tự nhiên tối qua, lúc nàng tung cái áo choàng lên trên người Tạ Chinh, cười tủm tỉm nói: "Tìm được cho huynh kiện xiêm y chống lạnh ban đêm."

Không nhìn thấy Trường Ninh, nàng cầm chiếc áo choàng còn lại, nghi hoặc hỏi: “Ninh Ninh đâu?”

Tạ Chinh nhìn ấn ký Sùng châu rất rõ ràng trên áo choàng kia, đôi lông mày đẹp cau lại, định hỏi nó đến từ đâu, nhưng vì câu hỏi của Phàn Tiểu Linh, hắn phải trả lời trước: "Con bé buồn ngủ, ta đã nhờ người đưa con bé về nghỉ ngơi."

Công Tôn Ngân nhìn nguyên con dê nướng trên tay Phàn Tiểu Linh, không quá xác định nói: “Phàn cô nương, đây là thịt dê săn về được sao, đã nướng xong rồi?”

Phàn Tiểu Linh mở to đôi mắt thành thật nói: "Cướp được từ trong tay phản tặc dưới chân núi."

Công Tôn Ngân thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, sắc mặt của Tạ Chinh nhất thời trở nên khó coi, ánh mắt khóa chặt Phàn Tiểu Linh, ngữ khí không tốt lắm nói: "Nàng xuống núi rồi?"

Phàn Tiểu Linh gật đầu: "Đúng vậy."

Tạ Chinh quát khẽ: "Hồ nháo, dưới núi rất nhiều nguy hiểm!"

Phàn Tiểu Linh biết Tạ Chinh lo lắng nàng sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy nghe thấy giọng điệu không thân thiện của hắn cũng không tức giận, chỉ nói: "Ta chỉ muốn xem liệu ta có thể giúp gì hay không, những phản tặc đều tập trung ở núi phía trước, phía sau núi khẳng định có ít người, trên núi chúng ta không thiếu ăn, nhưng thiếu muối, không bằng đi xuống núi đoạt chút muối về cũng tốt."

Tạ Chinh nhíu chặt lông mày, biết Phàn Tiểu Linh thật sự xuống núi giao thủ với phản tặc, cả tâm cũng bị nhấc lên, mặc dù nàng vẫn tốt đẹp đứng ở trước mặt, hắn cũng khó tránh nghĩ tới mà sợ hãi, ngữ khí càng thêm nghiêm khắc: "Địa hình phía sau núi dốc đứng, không có lợi cho việc hành quân, vạn bất đắc dĩ phản tặc sẽ không chọn tấn công từ phía sau núi. Hôm nay đại quân muốn phóng lửa thiêu lương thực của phản tặc, nếu tùy tiện xuống núi đoạt lương, đánh rắn động cỏ sẽ ảnh hưởng đến đại kế, nàng không ở trong quân, không bị quân quy ràng buộc, nếu gây ra đại họa, không biết sẽ phải lấy bao nhiêu tính mạng của binh lính để lấp vào, cho nên sau này nhất định không được tự ý hành động lỗ mãng như thế."

Phàn Tiểu Linh nghe hắn nói những lời khó nghe này, nụ cười trên mặt từ từ thu lại, sau khi nhìn chằm chằm vào Tạ Chinh một lúc, nàng đặt nguyên con dê nướng xuống và rời đi mà không nói một lời.

Công Tôn Ngân nhìn mành trướng lần nữa khép lại, quay nhìn Tạ Chinh một chút, nói: "Người ta đã bình an trở về, ngươi làm sao lại giáo huấn nặng lời như vậy? Ngươi thật coi nàng là binh tướng dưới trướng ngươi rồi sao?"

Tạ Chinh nặng nề nhắm mắt lại, nói: "Chiến trường không phải trò đùa."

Công Tôn Ngân buông tiếng thở dài, biết hắn đây là quan tâm tất loạn.

Tạ Chinh ở đầu bên kia đã trầm giọng phân phó: "Gọi Tạ Thất cùng Tạ Ngũ tới đây."

Tạ Thất và Tạ Ngũ là hai thân binh được Công Tôn Ngân phái đi bảo vệ Phàn Tiểu Linh, bọn họ đã đi theo Tạ Chinh lên chiến trường tôi luyện nhiều năm.

Trong chốc lát, Tạ Thất và Tạ Ngũ vẫn còn đang bàn giao phần quân lương cướp về với quan quân nhu, vội vã chạy tới.

Trên mặt hai người vốn còn có chút vui mừng, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tạ Chinh lạnh như băng, lúc này mới ý thức được vấn đề, vội vàng thu lại biểu tình, quỳ xuống dập đầu nói: "Thuộc hạ biết tội."

Khi Tạ Chinh nghĩ đến bóng lưng của Phàn Tiểu Linh tức giận rời đi, trái tim hắn tràn đầy hoảng sợ, thêm vào vết thương khẽ động liền thấy đau, khiến tâm trạng của hắn càng tồi tệ hơn, khi hắn ngước mắt lên, đôi mi dài đen nhánh cong lên cũng có chút sắc bén, gần như tức giận cười nói: "Biết tội? Biết tội các ngươi còn đưa nàng ấy theo làm bừa? Bảo các ngươi bảo vệ chu toàn cho nàng ấy, các ngươi lại bảo vệ nàng ấy đến hang ổ của phản tặc? Các ngươi xem quân quy là thứ gì?"

Tạ Ngũ là thân binh đã theo chân Phàn Tiểu Linh sát cánh chiến đấu ở phía sau núi, khóe môi hắn ta giật giật, nói: "Hầu gia bớt giận, chúng thuộc hạ đi theo Phàn... Phu nhân đến phía sau núi, vốn là muốn để phu nhân ở trên núi nhìn là được, sợ rằng không thể thuyết phục được phu nhân, vì vậy đã bẩm báo với Công Tôn tiên sinh, nào ngờ đúng lúc đụng phải phản tặc giả trang thành người của chúng ta đang lén lút lên trên núi. Thuộc hạ vốn muốn bảo vệ phu nhân phá vòng vây, nào nghĩ tới phu nhân đúng là nữ trung hào kiệt, g.i.ế.c địch rất anh dũng, sau khi hạ hết bọn phản tặc lên núi, phu nhân lại thẩm vấn mấy tên tiểu tốt phản tặc, thăm dò bố trí phòng ngự binh lực ở dưới chân núi, mới nghĩ đến việc ăn miếng trả miếng, bất ngờ g.i.ế.c bọn chúng trở tay không kịp, báo thù thay cho những huynh đệ c.h.ế.t thảm trên núi. Tạ Thất trở về điều động viện quân chưa tới, đám phản tặc dưới núi kia lại có hướng rút lui, phu nhân còn lo phía trước núi xảy ra biến cố gì, cho nên vì ngăn cản phản tặc phía sau núi, mới tùy tiện đi cướp đoạt doanh trướng của phản tặc.”

Hắn ta dừng một chút, lại nói tiếp: "Phu nhân dẫn chúng thuộc hạ đi đoạt được năm túi muối thô, sáu mươi hai bao lương thực, không có ai thương vong. Thuộc hạ thất trách, cam nguyện chịu phạt, khẩn cầu Hầu gia đừng trách tội phu nhân.”

Nghe được những chi tiết này, Tạ Chinh nhất thời không nói gì, lông mi đen dày rũ xuống mi mắt, che đi tất cả cảm xúc trong mắt.

Công Tôn Ngân thấy thế thì nói: “Phàn cô nương tùy cơ mà hành động, cũng không phải là lỗ mãng, việc xuống núi cũng là công lớn hơn tội, Hầu gia quan tâm tất loạn, không biết rõ tình hình cũng không sao, nếu đã biết được toàn bộ câu chuyện trong đó, chớ để cho Phàn cô nương lạnh tâm mới đúng."

Tạ Chinh nửa khép mắt suy nghĩ, lúc này mới lên tiếng: "Đi xuống."

Lời nói này rõ ràng là nói với hai thân binh. Sau khi hai thân binh lui ra ngoài, Công Tôn Ngân nhìn Tạ Chinh và nói: "Mặc dù Tùy Nguyên Thanh đã được phản tặc cứu đi, nhưng việc treo hắn làm mồi nhử trước trọng binh Trường Tín vương treo ở trước núi, mới có thể khiến cho viện quân hai châu Yến, Tế thành công phóng hỏa đốt lương thực. Không có lương thực, phản tặc không thể chống đỡ được bao lâu nữa, Phàn cô nương đánh bậy đánh bạ cũng coi như giúp ngươi hoàn thành đại kế này. Người đã bị ngươi làm dữ rời đi, bản thân ngươi nên ngẫm lại xem nên dỗ dành như thế nào đi."

Tạ Chinh khẽ mấp máy môi, cũng không mở miệng, nhưng giữa hai lông mày hiển nhiên có chút cảm xúc tự trách.

Công Tôn Ngân lắc đầu rời khỏi đại trướng, nghĩ rằng mình nên làm người hòa giải để giúp Tạ Chinh đi khuyên nhủ, hắn ta đi hỏi thăm lính gác đứng gần đó hướng đi của Phàn Tiểu Linh, biết Phàn Tiểu Linh đã đến hỏa đầu doanh, liền chậm rãi đi theo.

Khi đến đó mới phát hiện toàn bộ hỏa đầu doanh khí thế ngất trời, một đám quân hán tạo thành một vòng tròn ồn ào, không biết là đang nhìn cái gì.

Công Tôn Ngân đến gần nhĩn kỹ, phát hiện là Phàn Tiểu Linh đang mổ lợn.

Lợn rừng đi săn về đã được các binh lính trói gô mang về, không có trực tiếp đ.â.m chết.

Trời đã mưa nhiều ngày, nhưng hôm nay coi như là một ngày nắng, mặt trời không chói mắt, Phàn Tiểu Linh đang ở trong đám người xắn tay áo mổ lợn, ngay cả mái tóc cũng như phát ra ánh sáng vàng mờ ảo.

Công Tôn Ngân cảm thấy vẻ mặt của Phàn Tiểu Linh lúc này vừa trầm tĩnh vừa xinh đẹp, một khắc tiếp theo chỉ thấy nàng giơ tay c.h.é.m xuống, con lợn rừng bị trói chặt tru tréo lên một tiếng, m.á.u từ cổ của nó lập tức tuôn như mực.

Sắc mặt của Công Tôn Ngân tái nhợt, vội vàng dời đi ánh mắt, thầm nghĩ chỉ có Tạ Chinh mới có thể chịu đựng được cô nương này.

Những quân hán vây xem thì luôn miệng khen hay.

"Thủ pháp mổ lợn này của Phàn cô nương rất hay! Một đao mất mạng!"

"Xem một nồi m.á.u lợn lớn như thế này, hôm nay chúng ta có thể nấu món khác cho binh lính rồi!"

Phàn Tiểu Linh cất đao đi, nghe những lời khen ngợi này, cảm thấy đó là sự khẳng định cho tài g.i.ế.c lợn của mình, vì vậy nàng cũng mỉm cười theo.

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Công Tôn Ngân đứng trong đám người, tựa hồ là đặc biệt tới đây tìm nàng, nàng cùng bếp trưởng nói vài câu, sau đó gạt đám người đi tới bên này, hỏi: "Tiên sinh là tới tìm ta sao?"

Công Tôn Ngân không muốn quá lộ liễu, ho khan một tiếng nói: "Đến hỏa đầu doanh nhìn một chút, đúng lúc thấy nàng đang mổ lợn."

Hắn ta nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới tiết lộ mục đích thật sự của chuyến đi này: "Vị phu quân kia của nàng nói những lời kia, nàng đừng có để trong lòng, hắn là người ăn nói chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, sợ nàng xuống núi gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Trên chiến trường vô cùng nguy hiểm, nàng nhìn vết thương của hắn liền biết trận nào cũng đánh bằng tính mạng, lần này nàng bình an trở về cũng không sao, nếu như nàng có chuyện xấu gì, hắn lại bị thương thành ra như thế, nghĩ muốn cứu nàng đều là lực bất tòng tâm..."

Phàn Tiểu Linh tìm một bãi đá ngồi xuống, nói: "Ta không giận huynh ấy, khi ta nghe huynh ấy nói những lời kia, mới phát hiện mình như có lòng tốt nhưng lại làm bậy. Tựa như tiên sinh nói, lần này may mắn toàn thân trở về thôi, nếu như không thể trở về, còn làm hại đến những binh lính khác, vậy coi như thật trở thành tội nhân, những binh lính kia trong nhà còn có thê nhi lão mẫu đang mong đợi bọn họ trở về, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tim ta thấy thắt lại."

Phàn Tiểu Linh có thể nói ra những câu nói như vậy thật sự khiến Công Tôn Ngân thấy ngoài ý muốn, hắn ta nói: "Mặc dù Phàn cô nương là nữ lưu, nhưng tâm tính không thua kém gì nam nhi, những gì Phàn cô nương vừa mới nói, thật chính xác là lý do vì sao tướng tài khó tìm được."

Thấy Phàn Tiểu Linh có vẻ hơi bối rối, hắn ta giải thích: “Là một vị tướng, mỗi quyết định đều có liên quan đến sự sống c.h.ế.t của binh lính, nhưng không có trận chiến nào mà không đổ một giọt m.á.u hoặc c.h.ế.t một người mà có thể đánh xong, đã là tướng phải ban chế chiến thuật, cũng chỉ có thể đem cái c.h.ế.t của một số ít người đổi lấy mạng sống của phần lớn mọi người. Thắng bại là chuyện thường tình trong binh gia, nếu một trận chiến bại, tâm tính chủ tướng không kiên định, đời này sợ là khó có thêm thành tích gì."

Phàn Tiểu Linh đột nhiên cảm thấy rằng những vị tướng quân kia không chỉ có võ công xuất chúng, mà còn có tâm tính khiến người ta kính nể.

Nàng nhìn Công Tôn Ngân, nói: "Đa tạ tiên sinh đã khai sáng cho ta."

Công Tôn Ngân nghĩ Tạ Chinh tính tình không tốt, nhất định là không bỏ được mặt mũi dỗ dành người khác, nói: “Là vị phu quân kia của nàng sợ nàng buồn hắn, cho nên mới nhờ ta tới nhìn một chút."

Phàn Tiểu Linh nhặt một cây rễ nhỏ đ.â.m trên mặt đất bùn, buồn bực ủ rũ nói: "Ta không giận huynh ấy, huynh ấy bị thương nặng như vậy, chắc chắn đã trải qua sinh tử trên chiến trường, huynh ấy sợ ta gặp nạn còn hại c.h.ế.t những người khác, mới nói ra những thứ này. Ta... là rất xấu hổ."

Công Tôn Ngân kinh ngạc nhướng mày, thành thật nói: "Hắn chỉ sợ nàng xảy ra chuyện."

Động tác Phàn Tiểu Linh chọc mặt đất có chút khựng lại, nhưng vẫn cúi thấp đầu không nói lời nào.

Công Tôn Ngân nhất thời không biết cô nương này đang suy nghĩ cái gì, nói: "Lời nói đã đưa tới Phàn cô nương, ta còn có chút chuyện nhỏ, xin cáo từ trước."

Hắn ta đang định rời đi, lại nghe thấy người của hỏa đầu doanh bên kia lớn giọng bàn tán: "Thật đáng tiếc, lại săn được một con gấu đen như vậy ở trên núi, nếu gia vị đầy đủ như dưới núi, lão tử có thể làm cả một bữa tiệc gấu! "

Công Tôn Ngân xoay người, đi tới bên kia, hỏi: "Săn được gấu sao?"

Nghe thấy âm thanh của hắn ta, nhóm quân hán của hỏa đầu doanh nhìn lại phía hắn ta, thấy hắn ta một thân y phục màu trắng, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, liền đoán được thân phận của hắn ta, vội vàng tránh cho hắn ta một đường, nhao nhao gọi một tiếng: "Quân sư."

Công Tôn Ngân thấy con gấu đen to lớn, nếu không có mãnh tướng dẫn đầu, chỉ sợ khó mà hạ được, liền khen: “Hôm nay đánh dẹp phản tặc Sùng châu, con gấu này thật là một điềm tốt, vị tướng nào đã săn được nó?”

Một người bên hỏa đầu doanh hưng phấn nói: "Là Phàn cô nương săn được!"

Công Tôn Ngân:???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play