Trường Ninh nhận ra được Phàn Tiểu Linh đang khóc, định dùng đôi chân ngắn ngủn của mình bước đi vào, nhưng đã bị Công Tôn Ngân xách cổ áo của bé lại.
Bé hoang mang ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Công Tôn Ngân đang làm động tác "suỵt" với bé.
Công Tôn Ngân dẫn bé đi xa mấy bước, sau đó ngồi xổm xuống nói với bé: “Để tỷ tỷ cùng tỷ phu của muội nói chuyện một chút.”
Trường Ninh ngoan ngoãn gật đầu, thịt nọng trên mặt đã mất đi không ít, lộ ra đôi mắt có vẻ to hơn, trước mặt người không quen bé nói chuyện rất ít, Công Tôn Ngân hiển nhiên vẫn còn thuộc phạm vi “không quen”.
Công Tôn Ngân nhớ tới kế hoạch của Tạ Chinh, liền hỏi bé: "Tiểu nha đầu, muội còn nhớ rõ tỷ phu muội cứu muội trở về như thế nào không?"
Khi Trường Ninh nhớ lại cảnh đánh nhau trong đêm mưa đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé tái nhợt, lúc đó trời tối om, bé bị sợ hãi quá độ, trí nhớ đều rối bời, sau khi vắt óc suy nghĩ, bé mới đáp: “Bọn người xấu muốn g.i.ế.c Ninh Ninh, tỷ phu đánh người xấu...... "
Công Tôn Ngân khẽ thở dài, tuổi còn nhỏ như vậy đã bị bắt ra chiến trường, không bị dọa thành đứa ngốc cũng là nhờ tâm tính đủ kiên định, làm sao có thể nhớ kỹ chi tiết trên chiến trường, hắn ta sờ đỉnh đầu của Trường Ninh, nói: “Không sợ nữa, đều đã qua rồi, người xấu cũng bị tỷ phu của muội bắt được."
Sắc mặt của Trường Ninh lúc này mới dịu đi, dùng sức gật đầu “Vâng" một tiếng, sau đó lại ngẩng đầu, nắm chặt góc áo khẩn trương hỏi Công Tôn Ngân: "Tỷ phu của muội sẽ c.h.ế.t sao?"
Công Tôn Ngân "phốc phốc" cười nói: "Tiểu nha đầu, muội có biết tai họa lưu ngàn năm là có ý gì không?"
*Hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên – Người tốt thì không sống lâu, tai họa thì lưu ngàn năm
Trường Ninh lắc đầu.
Công Tôn Ngân lấy cây quạt che khóe miệng, cười nói: "Ở trong mắt người khác, tỷ phu của muội đại khái chính là loại tại họa kia, mạng hắn cứng như vậy, không dễ dàng c.h.ế.t đâu."
Biết Tạ Chinh sẽ không chết, Trường Ninh mới yên lòng, lo lắng quay đầu nhìn về phía rèm trướng.
Công Tôn Ngân nhân cơ hội hỏi: “Tình cảm của tỷ tỷ muội và tỷ phu muội rất tốt sao?”
Trường Ninh suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Công Tôn Ngân không cảm thấy hổ thẹn chút nào khi hỏi dò đứa bé, tiếp tục hỏi: "Tốt như thế nào?"
Trường Ninh mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng nói: “Phụ mẫu mất rồi, Ninh Ninh bị ủy khuất sẽ khóc trước mặt a tỷ, a tỷ chỉ khóc ở trước mặt tỷ phu thôi."
Những lời này khiến Công Tôn Ngân ngẩn người.
Trường Ninh tiếp tục đếm ngón tay: “Trong nhà có bọn du côn đến gây sự, tỷ phu đánh què chân bọn họ rồi đuổi đi, a tỷ mổ lợn bán thịt lợn kiếm bạc, liền mua xiêm y mới cho tỷ phu, mua dây buộc tóc, sợ tỷ phu uống thuốc đắng, a tỷ còn mua kẹo..."
Sắc mặt của Công Tôn Ngân trở nên rất cổ quái, nguyên lai trước đó lời nói của lão nhân hắn ta đến tìm ở Lư thành đều là nói thật, Tạ Cửu Hành thật sự đi làm rể nhà người ta, còn ăn cơm chùa!
Hắn ta muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng cách một bức rèm cửa dày, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Công Tôn Ngân dứt khoát nói với Trường Ninh: "Bé con, tự muội ở chỗ này chờ tỷ tỷ muội muội đi ra nha, ta còn có chút việc, cho nên đi trước đây."
Nói xong hắn ta đứng dậy muốn rời đi.
Trong trướng.
Sau khi Phàn Tiểu Linh trút bỏ những cảm xúc tích tụ trong khoảng thời gian qua thông qua trận khóc lớn lần này, nàng ngồi thẳng dậy lau nước mắt nói: "Ta dường như nghe thấy âm thanh của Trường Ninh."
Tạ Chinh đã sớm nghe thấy động tĩnh bên ngoài lều trướng, hắn thu hồi ánh mắt lạnh lùng từ cửa trướng, nói: “Con bé ở ngay bên ngoài, ta còn chưa kịp nói cho nàng biết con bé cũng đang ở trong quân, khi nàng đến hỏa đầu doanh, ta đã nhờ người đưa con bé tới."
Phàn Tiểu Linh sửng sốt, còn chưa kịp hỏi thêm gì, vội vàng vén rèm nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Trường Ninh đang ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất cách đó không xa, hai tay chống cằm nhìn về phía bên này, còn có Công Tôn Ngân đang có tật giật mình vừa phóng đi được vài bước.
Phàn Tiểu Linh kinh hỉ nói: "Ninh Ninh!"
Trường Ninh nhìn thấy Phàn Tiểu Linh, hai mắt lập tức sáng ngời, chạy tới nhào vào trong n.g.ự.c nàng, hai tay ôm chặt lấy eo Phàn Tiểu Linh, ồm ồm gọi nàng: "A tỷ..."
Hai chữ này vừa thốt ra, giọt lệ trong đôi mắt to của bé không kìm được mà trực trào rơi thẳng xuống.
Phàn Tiểu Linh hỏi bé: “Sao muội lại ở đây?"
Ánh mắt lại không khỏi liếc nhìn Công Tôn Ngân đang lén lút rời đi mới chỉ được vài bước.
Đều đã bị nhìn thấy, Công Tôn Ngân cũng không thể giả vờ điềm nhiên không có việc gì mà rời đi, thu hồi nửa bước chân mới đưa ra, phe phẩy cây quạt, bày ra bộ dáng cầm quạt lông vũ lỗi lạc: “Đứa bé gái này rơi nhầm vào tay kẻ địch, sau khi được cứu thì tạm giữ lại ở trong quân, nghe nói là thê muội của huynh đệ Ngôn Chính, cho nên đặc biệt đưa tới đây."
Phàn Tiểu Linh vội vàng nói cảm tạ, sau đó ngồi xổm xuống giúp Trường Ninh lau nước mắt, nhìn khuôn mặt của bé gầy đi rất nhiều, đau lòng nói: “Thật xin lỗi, tỷ tỷ không tìm được muội sớm hơn, để muội chịu khổ."
Trường Ninh lắc đầu, ghé lên đầu vai nàng khóc nấc lên từng tiếng nhỏ.
Phàn Tiểu Linh ôm Trường Ninh và mời Công Tôn Ngân tạm thời đi vào trong trướng ngồi một lúc, Công Tôn Ngân thầm nghĩ Tạ Chinh cũng biết hắn ta ở bên ngoài, bây giờ đi thì không thích hợp, liền mượn cớ thăm bệnh đi theo vào.
Sau khi vào trong trướng, Trường Ninh nhìn thấy Tạ Chinh nửa nằm nửa ngồi trên giường quân đội, trước n.g.ự.c quấn băng gạc đẫm máu, méo miệng gọi một tiếng: “Tỷ phu.”
Sau đó, bé lau nước mắt nói với Phàn Tiểu Linh: "Tỷ phu bởi vì cứu Ninh Ninh, cho nên đã bị kẻ xấu đả thương."
Phàn Tiểu Linh quay đầu nhìn về phía Tạ Chinh, hiển nhiên có chút mơ hồ: “Huynh bị thương là vì cứu Ninh Ninh sao?”
Tạ Chinh lúc này còn chưa kịp chuẩn bị nói hết mọi chuyện với Phàn Tiểu Linh, khóe môi hơi mím lại, không biết nên trả lời như thế nào.
Công Tôn Ngân vốn luôn là người có miệng lưỡi dẻo quẹo cũng biết lời nói dối này không dễ bịa đặt, đang có chút đau đầu thì nghe thấy Trường Ninh nức nở nói: “Ninh Ninh bị kẻ xấu coi là là nữ nhi của một đại quan bắt đi, kẻ xấu kia còn đặt Ninh Ninh lên trên lưng ngựa đi g.i.ế.c người, trời tối đen như mực, mưa thật là lớn, tiếng sấm cũng lớn, Ninh Ninh rất sợ hãi, sau đó nghe được giọng nói của tỷ phu, liền gọi tỷ phu, khi tỷ phu tới cứu Ninh Ninh, kẻ xấu đó đã ném Ninh Ninh lên trời, tỷ phu vì muốn tiếp được Ninh Ninh đã bị kẻ xấu đó đ.â.m vào chảy rất nhiều máu..."
Nói đến đây, hiển nhiên bé vẫn rất sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai tay gắt gao nắm lấy xiêm y của Phàn Tiểu Linh, giống như tìm được chỗ dựa để chống lại nỗi sợ hãi mà đêm đó mang đến cho bé.
Phàn Tiểu Linh vốn suy đoán Trường Ninh là do bị Tùy Nguyên Thanh kia bắt đi, đại khái là muốn âm thầm trả thù nàng, lại không ngờ Trường Ninh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, vừa nghe Trường Ninh nói những lời như thế, nàng chỉ hận không thể xé kẻ xấu trong miệng Trường Ninh ra thành tám mảnh.
Nàng đau lòng vỗ lưng muội muội, trấn an nói: “Ninh Ninh đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi.”
Nhưng trong thâm tâm nàng cảm thấy có chút kỳ quái, như thế nào đột nhiên Trường Ninh lại bị nhầm thành nữ nhi của một đại quan nào đó.
Nhìn thấy Phàn Tiểu Linh, trong lòng Trường Ninh liền cảm thấy yên tâm, nhớ tới lúc mình bị bắt đi, Du Bảo Nhi vì bảo vệ bé đã nắm chặt xiêm y của bé không chịu buông, khi bị nhóm bà tử lôi kéo, trên tay cậu nhóc đã bị lật mấy móng tay, bé không nhịn được lại đỏ hoe đôi mắt: "Bảo Nhi cũng ở đó, a tỷ, có thể cứu Bảo Nhi cùng với mẫu thân của cậu ấy không?"
Phàn Tiểu Linh bối rối: "Ý muội là Du chưởng quỹ và Bảo nhi?"
Trường Ninh gật đầu.
Phàn Tiểu Linh hỏi: "Không phải Du chưởng quỹ và Bảo Nhi đã đi Giang Nam rồi sao? Muội đã gặp bọn họ ở đâu?"
Trường Ninh thút thít trả lời: “Bảo Nhi và mẫu thân của cậu ấy cũng giống như Ninh Ninh, bị đám người xấu kia nhốt ở đó.”
Công Tôn Ngân không biết mẫu tử Du Thiển Thiển là ai, trên mặt có nghi hoặc, nhưng Tạ Chinh biết rằng những ngày Trường Ninh bị bắt đi đều nằm trong tay của Tùy Nguyên Thanh, vì vậy vẻ mặt của hắn hơi tối lại.
Vị nữ chưởng quỹ kia có quan hệ với Trường Tín vương phủ?
Phàn Tiểu Linh là người ngay thẳng, mê mang nói: "Chẳng lẽ Du chưởng quỹ và Bảo Nhi cũng bị nhầm là gia quyến của đại quan nào đó?"
Nàng nhìn về phía Công Tôn Ngân: “Vị đại nhân này, xin hỏi muội muội của thảo dân vì sao lại bị nhầm thành nữ nhi của đại quan mà bị bắt đi?”
Công Tôn Ngân nhìn Tạ Chinh một chút, bắt đầu treo thái cực: "Sau khi huyện Thanh Bình gặp họa, phủ Tế châu bên kia tạm thời bố trí cho các nạn dân ở tại trạm dịch của quan phủ, vốn luôn chỉ tiếp các quan viên triều đình đến thăm, có vẻ như tình báo của phản tặc bên kia có nhầm lẫn, cho nên mới bắt nhầm lệnh muội."
Câu trả lời này nghe có vẻ hợp lý, nhưng Phàn Tiểu Linh nghĩ tới bức tranh trong nhà bị mất, trong lòng vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Công Tôn Ngân đúng lúc nói: “Trong quân đều là người thô kệch, không giỏi chăm sóc cho trẻ nhỏ, cho nên chúng ta an bài cho Phàn cô nương ở bên cạnh, Phàn cô nương có thể mang muội muội đi đến đó ở trước."
Phàn Tiểu Linh vừa mới tìm được muội muội, tất nhiên là có rất nhiều điều muốn hỏi, nàng liếc nhìn Tạ Chinh đang nằm trên giường, nói: “Vậy huynh nghỉ ngơi thật tốt trước đi, ta đưa Ninh Ninh xuống tắm rửa."
Sau khi Trường Ninh hạ sốt, suốt ngày vẫn ở bên cạnh Công Tôn Ngân, điều kiện trên núi khắc nghiệt, thân binh đều là một đám lỗ mãng, không ai giỏi chăm sóc trẻ nhỏ, mỗi bữa ăn đều đã tận lực dỗ Trường Ninh ăn cơm, rửa mặt cái gì đó, Trường Ninh vẫn có thể tự mình làm, về phần chỉnh trang đầu tóc, búi tóc trên đỉnh đầu bé đã hoàn toàn biến thành ổ gà.
Ngay khi Phàn Tiểu Linh vừa đi, Tạ Chinh nói với Công Tôn Ngân: "Dùng Hải Đông Thanh truyền tin cho Yến châu, để bọn họ điều tra mẫu tử họ Du đang bị nhốt trong phủ Trường Tín vương."
Công Tôn Ngân khó hiểu nói: “Vậy hai mẫu tử họ Du kia có lai lịch gì?”
Tạ Chinh nói: "Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy đứa bé kia, liền cảm thấy hơi giống mấy phần với vị đương ngồi trên long ỷ kia."
Công Tôn Ngân cả kinh, sau đó cau mày nói: "Ngươi hoài nghi là long chủng?"
Vị đương ngồi trên long ỷ kia, là đứa con nhỏ nhất của tiên đế, đăng cơ lúc tám tuổi, thân mẫu là một tỳ nữ hèn mọn trong cung, không có bất kỳ thế lực ngoại thích nào.
Hoàng vị có thể rơi vào đầu của vị đó, chỉ là vì được Ngụy Nghiêm chọn trúng làm hoàng đế bù nhìn, nhưng bây giờ ấu đế bù nhìn đã trưởng thành, lại có một đảng đế sư Lý thái phó nâng đỡ, khó tránh khỏi sinh ra tâm tư lật đổ Ngụy Nghiêm, thu hồi hoàng quyền, trọng chấn triều cương.
Nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra được, ngay cả khi hoàng đế lợi dụng thế lực của Lý thái phó để lật đổ Ngụy Nghiêm, Lý đảng ở trong triều đơn giản cũng sẽ trở thành Ngụy đảng kế tiếp mà thôi.
Hoàng quyền của Đại Dận này đã sớm bị các môn phiệt thế gia tước đoạt, tuy khoa cử được phổ biến, nhưng những người hàn môn trên triều đình chiếm vị trí quá nhỏ.
Hơn nữa, vị trên long ỷ kia thật sự không có dáng vẻ của quân vương một nước, trước mặt quyền thần thì nhu nhược, trước mặt cung nhân thì táo bạo dễ tức giận, rất khó đảm nhận trọng trách lớn.
Tạ Chinh nói: "Thương nhân họ Triệu kia đang làm việc cho hoàng tôn, người được cho rằng năm đó đã táng thân tại Đông cung, trước đó khi ta ở huyện Thanh Bình, lại phát hiện hắn có một trạch viện gần nhà của nữ chưởng quỹ họ Du kia. Nếu như thật sự có người là hoàng tôn, thông qua mẫu tử họ Du kia, có lẽ chúng ta có thể tra ra chút gì đó."
Công Tôn Ngân lập tức nói: "Ta lập tức đi truyền tin."
Nếu mẫu tử họ Du kia là người của hoàng tôn, bọn họ lại bị nhốt trong phủ Trường Tín vương, chẳng lẽ là Trường Tín vương bắt bọn họ đi uy h.i.ế.p hoàng tôn?
Hắn ta vừa định đi ra cửa lớn của lều trướng, lại quay đầu nhìn về phía Tạ Chinh: “Cửu Hành, nếu như hoàng tôn thật sự còn sống, ngươi... là muốn ủng hộ huyết mạch của thái tử Thừa Đức sao?"
Sau khi biết Tạ Chinh và Ngụy Nghiêm trở mặt với nhau, vị trên long ỷ kia liền muốn gả công chúa để thu phục Tạ Chinh, chỉ là hiện tại Tạ Chinh vẫn ở phía tây bắc, vì thế kinh thành bên kia mới không phô trương quá nhiều.
Nhưng tâm tư đế vương, từ xưa đến nay luôn khó đoán.
Mặc dù vị trên long ỷ kia đã sớm ám chỉ qua với Tạ Chinh, sau khi lật đổ Ngụy Nghiêm, vị trí của Ngụy Nghiêm sẽ là của hắn, nhưng nếu thật đến lúc đó, Tạ Chinh có phải là người kế tiếp phải bị vị kia diệt trừ hay không, ai có thể nói trước được?
Huống chi, ở bên cạnh hoàng đế, sớm đã có Lý Thái phó vững vàng đứng ở đầu.
Bàn về danh chính ngôn thuận, hiện tại ở trong hoàng thất, huyết mạch của Thái tử Thừa Đức vẫn có tư cách ngồi trên long ỷ kia hơn bất kỳ ai khác.
Lùi lại một vạn bước nữa, chỉ dựa vào trận chiến Cẩm châu năm đó, Tạ Chinh và hoàng tôn cùng có chung kẻ thù, nên kết minh càng thích hợp hơn.
Trong lều trướng trầm mặc hồi lâu, âm thanh lạnh lùng của Tạ Chinh mới truyền đến: "Ngươi cảm thấy hoàng đế đối xử với Ngụy Nghiêm như thế nào?"
Chỉ một câu nói, Công Tôn Ngân đã hiểu ra điểm mấu chốt, một tay Ngụy Nghiêm nâng đỡ vị trên long ỷ kia, tuy rằng ban đầu muốn vị kia làm hoàng đế bù nhìn, nhưng từng có lúc Ngụy Nghiêm đích thật là chỗ dựa lớn nhất của vị trên long ỷ kia.
Nếu Tạ Chinh ủng hộ hoàng tôn, có thể cống hiến không kém gì ân tình năm đó của Ngụy Nghiêm đối với vị trên long ỷ kia.
Nhưng bản thân hắn đã có binh quyền trong tay, nếu hoàng tôn trở thành bảo vật lớn, còn có thể ban thưởng gì cho hắn?
Không còn sự phong thưởng nào nữa, chỉ còn nghi kỵ và cảnh giác càng ngày càng tăng lên.
Công Tôn Ngân đặt mình vào vị trí của Tạ Chinh suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên cau mày nói: "Cuối cùng ta đã phát hiện, cảnh ngộ bây giờ của ngươi, mặc kệ người ngồi trên long ỷ kia là ai, trước khi thành đại sẽ đều sẽ cố hết sức lực để lôi kéo ngươi, chỉ khi nào hết thảy kết thúc, ngươi lại là nhóm người đầu tiên bị người có mới nới cũ."
Tạ Chinh không lên tiếng.
Công Tôn Ngân chán nản lui về phía sau mấy bước, ngồi xuống đối diện Tạ Chinh với tư thái vò đã mẻ không sợ rơi, nói: "Ngươi cứ cho ta một lời chắc chắn đi, đến cùng ngươi nghĩ như thế nào, nếu như ngươi còn chưa nghĩ ra đường lui cho chính mình, ta trước sẽ đi tìm cho mình một nhà mới được, tránh khỏi đến lúc đó bị ngươi liên lụy."
Hoàng hôn đã buông xuống, Tạ Chinh nhìn ngọn đuốc chập chờn trong trướng nói: “Phía tây bắc hỗn loạn, dân gian thập thất cửu không*, hảo nhi lang chôn xương cát vàng. Hiện tại Đại Dận còn đang trong tình trạng chưa chỉnh lại non sông, cùng người Bắc Ngất tranh đấu thì cũng thôi, nếu vì bản thân tư lợi mà khai chiến với người mình..."
Hắn cười lạnh một tiếng: "Ta thật có lỗi với những tướng sĩ cho dù muốn c.h.ế.t cũng chỉ c.h.ế.t bên ngoài quan ải."
Hiển nhiên là hắn cực kỳ coi thường hành động của Trường Tín vương.
Công Tôn Ngân nhướng mày: "Ngươi muốn làm thuần tướng sao?"
Tạ Chinh hững hờ ngước mắt lên: "Ngươi không nhận ra sao, ta như vậy, nên phải gọi là quyền thần à?"
Công Tôn Ngân nhất thời mắc nghẹn, nói: "Quyền thần hay không quyền thần, ngươi vẫn là nên nghĩ đến làm sao giải vây chuyện trước mắt đi!"
Tạ Chinh hỏi: "Lương thực hôm nay mang lên núi đủ ăn trong bao lâu?"
Công Tôn Ngân nói: “Ăn no thì được nửa tháng, nấu cháo với rau dại thì chống đỡ được cả tháng”.
Tạ Chinh suy nghĩ một lát rồi nói: "Tùy Nguyên Thanh còn nằm trên tay chúng ta, địa hình trên núi phức tạp, Trường Tín vương chỉ vây mà không công, đơn giản là muốn vây c.h.ế.t chúng ta trên núi. Bọn họ không còn lương thực, thì cũng sẽ không kéo dài nổi nữa."
Công Tôn Ngân cả kinh: "Ngươi muốn đánh chủ ý vào lương thực của Trường Tín vương?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT