Căn phòng tắt đèn tối đen như mực, Phàn Tiểu Linh nằm trên giường gần như chạm vào vách tường, nàng liếc nhìn người nằm bên cạnh.
Chà, Tạ Chinh ngủ gần như treo ở trên giường.
Nàng nhắm hai mắt lại, cũng lười quản hắn ngủ có thoải mái hay không, nàng đã nhiều lần khẳng định sẽ không có bất kỳ ý nghĩ sai trái nào với hắn, cũng chừa đủ không gian cho hắn, khi hắn đi ngủ lại không phát ra tiếng động gì, vẫn chọn ngủ ở bên cạnh.
Bộ dạng trốn tránh này không phải sợ nàng thèm muốn sắc đẹp của hắn sao?
Phàn Tiểu Linh ngủ nghiêng quay mặt vào tường, thầm nghĩ tính tình xấu này của hắn cho dù trưởng thành như tiên nhân nàng cũng không thèm để ý!
"Tiên nhân" Tạ Chinh đang nhắm mắt nghỉ dưỡng, người nằm bên trong đột nhiên lật nghiêng, chiếc chăn hắn vốn chỉ đắp một góc đột nhiên bị cuốn đi.
Hơi lạnh ban đêm xuyên thấu qua vạt áo đơn bạc chui vào da, Tạ Chinh mở mi mắt nhìn lại, thân hình Phàn Tiểu Linh dưới lớp chăn dày phồng lên thành một đường viền nhỏ, hơn phân nửa chiếc chăn đều trải ở giữa giường.
Nếu hắn muốn đắp chăn thì phải nhích vào trong một chút, nhưng điều đó chắc chắn sẽ kinh động đến Phàn Tiểu Linh.
Hơi thở của nàng rất nông, hiển nhiên là vẫn còn chưa ngủ.
Tạ Chinh thu tầm mắt lại, một lần nữa nhắm mắt.
Có một năm nọ hắn lãnh binh đến nơi biên cương xa xôi, gặp phải một trận tuyết lở, bị vùi dưới tuyết ba ngày mà vẫn chịu đựng nổi, chút lạnh giá này hắn vẫn không để vào mắt.
Khoảng cách giữa hai người ít nhất cũng phải ba thước, nhưng chắc vì thứ nằm bên dưới là giường, cho nên luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Huynh muội ruột thịt sau này còn không thể ở chung phòng, huống hồ là nam nữ không có quan hệ huyết thống.
Trên thế gian này có thể cùng giường chung gối, cũng chỉ có thể là phu thê.
Mà giờ khắc này, người nằm bên cạnh hắn ở trên giường ngủ say lại chính là nữ tử này.
Tạ Chinh bị những suy nghĩ lộn xộn này quấy rầy đến mức không buồn ngủ chút nào, khi nghe thấy tiếng hô hấp kéo dài của Phàn Tiểu Linh ở bên cạnh, hắn không khỏi sinh ra cảm giác ngột ngạt vô cớ, dứt khoát nửa ngồi dậy, đầu tựa vào giường suy tư về thế cục trước mắt.
Phàn Tiểu Linh ngủ đã lâu nên cũng chuyển sang tư thế nằm phẳng.
Tạ Chinh nghe được động tĩnh, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua.
Nàng thật sự có một khuôn mặt rất lừa gạt, khuôn mặt này khi ngủ thiếp đi đều rất dịu dàng vô hại. Nhưng hết lần này tới lần khác nàng giở trò xấu, cũng là bộ dáng thần sắc trung thực.
Tùy Nguyên Thanh... chính là bị bộ dáng này của nàng lừa gạt phải không?
Nghĩ đến người này, ánh mắt của Tạ Chinh trở nên lạnh lùng mấy phần.
Hắn không thể nói rõ chính là tư vị gì, hắn cho rằng hắn để mắt tới chỉ là hoa cỏ cây dại, nhưng lại có người khác cũng thèm thuồng.
Một nơi trong trái tim như bị ngọn nến đốt cháy, không đau nhưng lại bùng cháy mãnh liệt.
Hắn nhìn chằm chằm Phàn Tiểu Linh đang ngủ say một lúc, đôi mắt ẩn trong bóng đêm, khiến người ta càng ngày càng khó nhìn rõ.
Phàn Tiểu Linh trong giấc mộng có lẽ cũng nhận được ánh mắt của hắn, bất mãn lẩm bẩm: “Không có thèm…”
Tạ Chinh nghe không rõ, cau mày hỏi: "Cái gì?"
Phàn Tiểu Linh trả lời một cách mơ hồ, thậm chí một chữ cũng phát âm không rõ, vì vậy Tạ Chinh phải đưa lỗ tai đến cẩn thận lắng nghe.
Hàn ý trên người hắn khiến Phàn Tiểu Linh trong giấc mộng cũng né tránh, lúc xoay người thì môi nhàn nhạt lướt qua lỗ tai của hắn, cả người Tạ Chinh đều bị đông cứng một lúc.
Có người áp sát quá gần, khí tức xa lạ bao trùm lấy nàng, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, Phàn Tiểu Linh vẫn còn có chút cảnh giác, lông mi run rẩy sắp tỉnh lại, ngón tay hơi lạnh của Tạ Chinh chạm vào huyệt vị phía sau gáy của nàng, mí mắt nàng còn chưa kịp mở ra một lần nữa lại ngủ thiếp đi.
Tạ Chinh đứng dậy, ánh nến vẫn còn chưa thắp, dựa vào ánh sáng của tuyết bên ngoài phản chiếu vào trong phòng, hắn đi tới trước bàn rót hai chén trà lạnh.
Uống trà xong, hắn cũng không nằm xuống giường ngủ nữa, chỉ là ngồi ở bên cạnh bàn, cau mày, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào người trên giường phồng lền một hồi, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Trong bầu trời đêm tựa hồ có âm thanh của chim ưng truyền tới.
Hắn mở mí mắt lên, gần như không làm ra động tĩnh gì rời khỏi phòng, quay ra khỏi sân nhà Vương gia, đi đến một con phố xa hơn, mới đặt ngón tay lên trên môi thổi một tiếng huýt sáo chói tai.
Nếu Hải Đông Thanh không tìm được người để đưa thư, nó sẽ bay một vòng trên không trung và kêu gào, nghe được tiếng huýt sáo mới theo âm thanh lao xuống.
Trong chốc lát, một con Hải Đông Thanh thuần trắng từ trong bóng đêm bay tới, Tạ Chinh vươn cánh tay phải lên, móng vuốt của Hải Đông Thanh như móc sắt ổn định chộp vào tay của hắn, đôi cánh vỗ vỗ sau khi ổn định thân hình thì khép cánh lại.
Tạ Chinh lấy bức thư dưới chân của Hải Đông Thanh ra, sau khi mượn ánh trăng soi đọc, bức thư ngay đầu ngón tay của hắn hóa thành từng mảnh vụn.
-
Trong phủ Tế châu cũng là một đêm đèn đuốc không tắt.
Trịnh Văn Thường ra khỏi đại lao, đem lời khai khi thẩm vấn lấy được dâng lên cho Hạ Kính Nguyên, cúi đầu nói: "Quả nhiên như lời đại nhân nói, là người của Trường Tín vương chặn g.i.ế.c người của chúng ta, giả trang thành quan binh chinh lương đến huyện Thanh Bình thu thập lương thực, mấy chục nhân khẩu của Mã gia thôn cũng là do việc làm của phản tặc. Mạt tướng phỏng đoán, sự tình chinh lương ở Thái châu náo đến c.h.ế.t người chỉ sợ không thoát khỏi liên quan với phản tặc ở Sùng châu.”
Hạ Kính Nguyên chắp hai tay sau lưng nhìn hàng đèn lồng vàng ấm áp và tuyết rơi dày đặc dưới mái hiên, được hỏi một đằng nhưng lại trả lời một nẻo: “Văn Thường, ngươi nói, hai mươi vạn thạch lương thực do thương nhân họ Triệu kia thu thập sẽ đưa đến đâu?"
Trịnh Văn Thường không biết quan trên cũng là lão sư của mình vì sao đột nhiên hỏi về chuyện lương thực, nói thật: “Ngay từ đầu mạt tướng đoán là thương nhân trục lợi, nhưng sự tình hai châu Thái, Tế chinh lương, cũng không thấy thương nhân kia bán hai mươi vạn thạch lương thực với giá cao. Dựa theo tình huống bây giờ xem ra tựa hồ cũng là phản tặc kia cản trở, mạt tướng thấy, chỉ cần kê biên tài sản của thương nhân họ Triệu kia nhất định có thể tra ra được mấy cứ điểm của phản tặc."
Hạ Kính Nguyên lắc đầu: "Các ngươi quá khinh địch ngồi, ngày mai đi nhìn lại xem toàn bộ phủ Tế châu có thể tìm được bao nhiêu sản nghiệp của Triệu gia."
Trịnh Văn Thường xấu hổ cúi đầu: "Nếu mạt tướng sớm phát giác đi dò xét nhà của thương nhân họ Triệu kia, vậy thì cũng sẽ không náo ra chuyện lớn như vậy ở huyện Thanh Bình."
Hạ Kính Nguyên nói: "Không trách được ngươi, phản tặc có thể lợi dụng sơ hở này, lão phu cũng có điểm đáng trách, nếu không phải lão phu rơi vào cái bẫy của phản tặc, một lòng muốn bức được người thu mua lương thực, bỏ mặc Ngụy Tuyên cưỡng chế chinh lương, cho dù phản tặc thả nhiều tai mắt ở Tế châu cũng sẽ không thể nổi sóng gió lớn như vậy."
Trịnh Văn Thường không hiểu ý nghĩa trong lời nói của ông ta, bối rối nói: "Đại nhân vì sao lại có thể nhận hết lỗi về mình, theo mạt tướng thì ngay từ đầu việc mua lương thực là do phản tặc bố trí, Ngụy Tuyên lại thích chuyện lớn hám công to, hắn ỷ vào bản thân là Tiết Độ Sứ tây bắc, chiếm quan ấn của đại nhân, cũng không phải là chuyện mà đại nhân có thể chi phối được.”
Hạ Kính Nguyên thở dài và không nói gì.
Môn sinh này của ông ta cái gì cũng tốt, chỉ là làm người quá ngay thẳng cứng nhắc, mắt thấy bất kỳ điều gì cũng liền tin.
Có rất nhiều chuyện, ông ta không thể giải thích quá rõ ràng.
Nếu như thương nhân họ Triệu không phải cố ý lưu lại dấu vết, để ông ta đoán được hai mươi vạn thạch lương thực là do Vũ An hầu mua, ông ta lại vì sao có thể lầm tưởng rằng Vũ An hầu mua lương thực là chỉ để ngáng chân Ngụy Tuyên.
Cuộc đấu tranh của những người bề trên sẽ vĩnh viễn là nỗi khổ của bách tính dưới tầng đáy chót.
Ông ta bỏ mặc cho Ngụy Tuyên chinh lương, muốn biết Vũ An hầu có phải là hạng người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn hay không.
Đúng là ông ta vừa đặt quyền lực xuống, mới cho phản tặc thừa cơ hội mà lợi dụng.
Bách bính đã bị ép đến mức này, Vũ An hầu không còn cách nào khác là phải "xuất đầu lộ diện", để thuộc hạ cũ ở Yến châu đưa quân điều lệnh tới, điều Ngụy Tuyên đi và đình chỉ việc chinh lương.
Ông ta ở lại phía sau màn, mặc kệ xuất phát từ mục đích nào, chung quy là thúc đẩy được kế hoạch của phản tặc.
Hôm nay khi tiến về huyện thành, nhìn thấy người mang mặt nạ quỷ xanh đang cố ngăn cơn sóng dữ, Hạ Kính Nguyên đột nhiên nghĩ ra một vấn đề.
Nếu như ngay từ đầu ông ta đoán sai, Vũ An hầu không có ý định đem bách tính hai châu Thái, Tế để đánh cược đốn hạ Ngụy Tuyên, vậy vì sao hắn lại thu hai mươi vạn thạch lương thực kia?
Trịnh Văn Thường không hiểu, bèn nói: “Đại nhân, Cẩm châu xảy ra chuyện gì?”
Hạ Kính Nguyên nhanh chóng quay trở lại trước thư án, lấy bản đồ tây bắc trải rộng ra, chỉ vào Cẩm châu, vẻ mặt hiếm khi ngưng trọng: "Trường Tín vương tạo phản ở Sùng châu, tây bắc nội loạn, Vũ An hầu lại chiến tử, điều này đối với Bắc Ngất ở quan ngoại có ý nghĩa gì?” . Google 𝘁rang nà𝙮, đọc nga𝙮 không q𝓾ảng cáo ﹟ 𝘁r𝓾𝑚 𝘁r𝓾𝙮en.VN ﹟
Trịnh Văn Thường đã suy nghĩ thông suốt mối quan hệ lợi hại trong đó, chỉ cảm thấy da đầu mình sắp nổ tung, hắn ta nói: "Đây là thời cơ tốt nhất để tiến công Đại Dận."
Hạ Kính Nguyên hai tay chắp sau lưng đi đi lại lại trước án: “Cẩm châu là cửa ngõ của Đại Dận, tiếp theo là Huy châu và Yến châu, tạo thành một tam giác để ổn định cánh cửa của Đại Dận, nhưng tất cả nguồn tiếp tế lương thực đều do triều đình phân phát. Sùng châu nổi loạn, con đường lương thực bị cắt đứt, Huy châu không còn lương thực, Cẩm châu lại lấy đâu ra lương thực? Là lão phu hồ đồ rồi! Hai mươi vạn lương thực mua được kia đâu phải là vì thiết đặt Ngụy Tuyên, chính là thay Cẩm châu chuẩn bị phòng ngừa chu đáo!"
Trịnh Văn Thường nghe Hạ Kính Nguyên nói như vậy cả kinh, kết hợp với những gì phía trước ông ta nói, cuối cùng cũng đoán ra mấu chốt trong đó: "Ý của ngài là hai mươi vạn thạch lương thực kia là do Hầu gia mua? Sau khi Hầu gia chiến bại trên chiến trường Sùng châu, liền đã nghĩ đến ngày sau Cẩm châu sẽ phải đối mặt với hiểm cảnh?"
Hạ Kính Nguyên chậm rãi gật đầu.
Trịnh Văn Thường nói: "Hầu gia có tầm nhìn xa trông rộng, vượt quá tầm tay của chúng ta, bây giờ gian kế của phản tặc đã bị phá hủy, Huy châu cố thủ, Cẩm châu lại có lương thực, đó là việc đáng mừng, vì sao đại nhân lại mặt ủ mày chau?"
Hạ Kính Nguyên thở dài: "Nếu như ngoại ưu nội loạn, cục diện này làm thế nào để phá?"
Những lời này cũng khiến Trịnh Văn Thường lâm vào tình thế lưỡng nan.
Có một số lời mà Hạ Kính Nguyên vẫn không nói.
Ngụy Nghiêm bên kia hẳn không thể giữ được Vũ An hầu, lần trước có thể giở trò đồi bại trên chiến trường Sùng châu, lần này nếu người Bắc Ngất cùng với phản tặc Sùng châu hai bên giáp công Vũ An hầu, triều đình cố tình ăn chặn quân lương, ông ta thật lo lắng thảm kịch mười bảy năm trước ở Cẩm châu lại tái diễn.
Hạ Kính Nguyên chắp tay sau lưng đứng một lúc, sau đó nói với Trịnh Văn Thường: "Tiếp tục phong tỏa huyện Thanh Bình, cố gắng moi sạch sẽ tai mắt của phản tặc. Vận chuyển đường thủy mùa đông khô cạn, cũng là thời điểm tốt nhất để xử lý sạch bùn cát, Văn Thường, sau khi giải quyết xong chuyện của huyện Thanh Bình, ngươi liền dẫn người đi khơi thông đường sông từ Tế châu đến Sùng châu.”
Nếu là đi bằng đường thủy, có thể vận chuyển được nhiều thứ.
Trong lòng Trịnh Văn Thường giật mình, nhận lệnh lùi xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT