*bách phế đãi hưng: rất nhiều việc đang chờ để được thực hiện.
Một khi Ngụy Nghiêm và Lý Thái phó đều ngã, trong triều võ có Tạ Chinh, bên trong văn thần vẫn không thể chọn ra người có khả năng đảm nhiệm trọng trách, Đào Thái phó đành phải trở về triều đình tạm thời tiếp quản, chờ khi bên trong đám hậu bối có người có thể gánh vác nhiệm vụ này, liền từ quan tiếp tục sống duộc đời nhàn vân dã hạc*.
*Nhàn vân dã hạc: Hình dung người nhàn tản, không chịu câu thúc, không cầu danh lợi
Riêng danh ‘Hà Gian một hiền’ của Công Tôn Ngân, cũng phá bỏ gia quy không được nhập sĩ, tiến vào Hàn Lâm viện, giao phong làm Thiếu sư, dạy học cho thiên tử.
Vây cánh hai người Lý, Ngụy trong triều đương nhiên không thoát khỏi một cuộc thẩm vấn tội liên miên không dứt, kẻ bị biếm trích sẽ biếm trích, hạ ngục thì hạ ngục, có Nhiếp chính vương hậu thuẫn, sức lực của ấu đế thật sự chừng đủ, kế vị chưa đến một năm, đã tẩy rửa toàn bộ triều đình một lần.
Rất nhiều vị trí trong triều bị bỏ trống, để lấp đầy những chỗ trống này, những cận thần trước đây vì không đứng vào đội ngũ nào bị cô lập và thuyên chuyển ra ngoài, lần này cuối cùng cũng lấy lại được sự trọng dụng, chiến tích thường thường cùng với tư lịch không quá sâu, cũng tạm thời được thăng lên điều tới các chỗ khuyết ở các châu phủ.
Nhưng lần thăng chức này, các vị trí còn trống trong các nha môn châu phủ cuối cùng vẫn cần người đi lấp. Khoa cử năm nay, ngoại trừ chính khoa, ấu đế còn mở ân khoa, vì vậy từ đầu năm thí sinh đã đổ về kinh đô như quan khanh sang sông, toàn bộ khách điếm kinh thành đều kín hết chỗ.
*chính khoa và ân khoa: Cứ mỗi chu kỳ 3 năm lại tổ chức một lần, vào tháng 8 âm lịch các năm Tí, Ngọ, Mão, Dậu nên còn gọi là "thu vi", là chính khoa. Gặp khi tân quân lên ngôi, mừng thọ, thì có thể thêm một khoa thi nữa gọi là ân khoa.
Đại hôn tháng ba của Nhiếp chính vương và Hoài Hóa đại tướng quân đã lấn át sự bàn luận sôi nổi của dân gian về khoa cử, mãi cho đến khi yết bảng vào tháng tư, lúc này tiếng nghị luận liên quan đến đề thi và kết quả khảo thí khoa cử mới lại huyên náo lên.
Bên ngoài lầu canh yết bảng, ngày đó người chen lấn chật kín, có người vui vẻ, cũng có người ưu sầu. Sau mười năm khổ luyện học tập cuối cùng cũng có người trúng cử, ở tại chỗ vui mừng đến phát khóc cũng có, người phát hiện thi rớt thì như phụ mẫu c.h.ế.t cũng có.
Không ít hộ phú thương lệnh cho gã sai vặt trong nhà đứng canh ở đầu phố nơi yết bảng, nhưng khi nhìn thấy được hậu sinh tuấn tú mặt hồng hào, hẳn là biết đã trúng cử nên lập tức tiến đến đỡ lấy người đến trà lâu tửu quán, ý đồ muốn tác hợp cho khuê nữ nhà mình thành một đoạn lương duyên.
Dân gian có một cái tên gọi đùa cho hiện tượng này là “bắt rể dưới bảng”.
Một nam nhân trẻ tuổi mặc trường bào hoa lam đã sờn một nửa chen vào trong đám người, nhìn hạnh bảng từ đầu đến cuối đang dán trên tường, rồi nhìn từ cuối đến đầu, cứ như thế mấy lần cũng không nhìn thấy được tên của mình trên bảng, sắc mặt dần dần lộ ra vẻ suy sụp, cả người chán nản, hồn phách thất lạc còn bị những người còn lại đến xem yết bảng đẩy ra phía ngoài.
“Tống huynh!” Một nam nhân trẻ tuổi đứng ở một góc nhận ra nam nhân áo lam kia chính là Tống Nghiễn, thân thiện vẫy tay với hắn ta.
Nam nhân trẻ tuổi mặc áo lam kia chính là Tống Nghiễn, hắn ta miễn cưỡng kéo khóe môi, khom người chào nam nhân đã gọi mình: "Ngô huynh."
Nhìn thấy vẻ mặt của Tống Nghiễn, nam nhân kia biết lần này hắn ta lại thi rớt, trấn an nói: “Tống huynh chớ có uể oải, Tống huynh khi còn trẻ đã trúng cử, được không biết bao nhiều người hâm mộ, người bình thường thi khoa cử lần này, có người thi mấy chục năm mới thi đỗ, lại nói thúc phụ kia của ta thi rớt mười một lần, may mắn năm nay đuổi kịp ân khoa, cuối cùng cũng tìm được một nửa chức quan.”
Đối phương không đỗ được chính khoa, bây giờ vẫn chỉ là một tú tài, hôm nay đến đây xem hạnh bảng thay cho thúc phụ của mình.
Nghe vậy, sắc mặt của Tống Nghiễn càng suy sụp hơn, nhưng vẫn chắp tay nói chúc mừng.
Nam nhân trẻ tuổi kia trạc tuổi Tống Nghiễn, nhưng dù sao trong nhà cũng có bạc, lại có một người thúc phụ thi mười một lần, hắn ta đối với thi cử có thể nhìn thoáng được, chỉ bất quá đã là bằng hữu hai ba năm với Tống Nghiễn, biết được gia cảnh Tống Nghiễn, khi trên đường cùng Tống Nghiễn trở về nhịn không được mà hỏi: "Tiếp theo Tống huynh có dự định gì?"
Trên mặt Tống Nghiễn hiện lên một tia ngượng ngùng, chỉ nói: "Gia mẫu đã qua đời, trong tộc cũng không có thân quyến, chung quy ta vẫn lưu lại trong kinh, đi tìm một phủ đệ của quý nhân nào đó làm tây tịch hoặc khách khanh, tạm cầu nơi trú ẩn, đợi ba năm sau sẽ thi lại.”
Ở cái nơi nhỏ bé như huyện Thanh Bình kia, hắn ta được khắp nơi săn đón, còn lọt vào mắt xanh của huyện lệnh, tự cho đã là nhân trung long phượng, khi tới kinh thành mới biết được, thiên địa khắp nơi hiển quý, trên phố hoa ngõ liễu tùy tiện ném một cái bình vào có thể ném trúng mấy sĩ tử có tài nhưng không gặp thời đang mua say.
Coi thật là ứng theo lời của người ở rể nhà Phàn Tiểu Linh năm đó "nhạn bắc bay về nam, phượng hoàng không chỗ đậu."
Tài học mà hắn ta lấy làm kiêu ngạo, tại khắp nơi được cho là đầy kim lân trên đất quốc đô Đại Dân này, thật sự không có gì đáng khen ngợi. Trên người hắn ta còn chút bạc sau khi hắn ta trúng cử được thân hào nông thôn quyên tặng, cùng với lộ phí lên kinh do huyện lệnh giúp đỡ, trước mặt đám con cháu nhà giàu, còn chưa đủ cho một thân trang phục của người ta.
Năm đầu tiên vào kinh, Tống Nghiễn thật sự giống như một con chim trĩ lạc vào tổ phượng hoàng, thời khắc đều nơm nớp lo sợ, vì sợ mình bị coi thường. Cảm giác khiêm tốn đã đồng hành cùng hắn ta suốt thời niên thiếu rõ ràng đã biến mất sau khi hắn ta thi đỗ cử nhân, sau khi vào kinh lại như những con giòi bám vào xương quay trở lại.
Khi còn học ở trường huyện, hắn ta đã cố gắng hết sức để che giấu sự thật hắn ta phải dựa vào mối hôn ước với một nữ nhi nhà đồ tể, mới được nhà đồ tể kia giúp đỡ đi học.
Về sau khi đến kinh thành cùng với nhóm môn sĩ kết giao, cũng phải cố gắng hết sức để che giấu tính keo kiệt đầy người của mình, đi theo học đòi văn vẻ tham gia nhiều buổi hội thi.
Một sĩ tử không có chút căn cơ nào như hắn ta, chỉ khi có quan lại quyền quý nào ở kinh thành thưởng thức, con đường về sau mới có thể được bằng phẳng một chút, mà trong đó quan hệ vững chắc nhất không qua được quan hệ thông gia.
Để cho các quan to hiển quý trong kinh thành biết hắn ta là ai, trước tiên hắn ta cần phải bộc lộ tại năng trong các loại hội thi, lại có tên trên bảng trúng cử mới có thể mau chóng nhận được cành lãm chi, mà không phải bị những phú thương bất nhập lưu ‘bắt’ rể dưới bảng đem đi.
*cành lãm chi: cành ô liêu
*bất nhập lưu: phẩm cấp không xứng tầm
Để có thể trèo lên cao, suốt mười năm hắn ta học hành gian khổ ngày đêm, lại hao tổn tâm cơ đi thu xếp các mối quan hệ có lợi cho mình, chưa bao giờ cho phép mình thất bại trong trường thi khoa cử, nhưng có đôi khi người tính không bằng trời tính.
Vài ngày trước kỳ thi khoa cử năm đó, tin tức huyện Thanh Bình bị sơn phỉ cướp g.i.ế.c truyền đến trong kinh, biết được mẫu thân cùng với một nhà huyện lệnh c.h.ế.t thảm trên đường, hắn ta bị đả kích lớn, lại bại trận trên trường thi, cuối cùng đã thi rớt.
Sau khi biết được toàn bộ câu chuyện trong đó, một đám hảo hữu kết giao sau khi hắn ta tới kinh thành ngược lại đã tiếc hận thay cho hắn ta, nghĩ hắn ta nhất định có thể thi đậu, chỉ là gia mẫu bất ngờ bị tai họa thảm khốc lúc này mới loạn tâm, ba năm sau thi lại nhất định có thể trúng bảng.
Không ngờ năm nay thi lại vẫn là thi rớt.
Tống Nghiễn chỉ nghĩ đến việc quay đi còn phải đối mặt với những hảo bằng hữu đã tiếp tế mình hai ba năm, trên mặt liền nóng vội đến phát hoảng.
Năm đó có thể lấy cái c.h.ế.t của gia mẫu để giải vây, nhưng năm nay thi rớt khoa cử thì sao?
Đương nhiên hắn ta đều biết điều khiến hắn ta không tập trung trong trường thi chính là trận đại hôn tháng ba giữa Nhiếp chính vương và Hoài Hóa đại tướng quân, nữ tử năm đó hắn ta cảm thấy sẽ cản trở con đường sự nghiệp của hắn ta, cuối cùng lại trở thành điều hắn ta khao khát mà không thể với tới, ngay cả Nhiếp chính vương cũng không ngại nàng năm đó từng có phu quân, vẫn muốn hỏi cưới nàng.
Năm đó chính mình từ hôn, quả nhiên trở thành một trò cười lớn.
Nhưng ai có thể nhìn thấy những gì xảy ra tiếp theo?
Hắn ta chỉ không muốn sống một cuộc sống khó khăn nữa, không muốn mẫu thân lại ăn nói khép nép, khắp nơi đi lấy lòng người khác, hắn ta muốn tạo ra một sự khác biệt lớn.
Hắn ta nhớ rõ tình nghĩa từ lúc tóc còn để chỏm, nhưng chỉ là nhớ rõ, mối lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Phàn Tiểu Linh, điều hắn ta nhớ tới chính là mẫu thân hạ người làm thấp, được Phàn gia tiếp tế một bát đồ ăn cũng phải thổi phồng đôi phu phụ kia đến mức như thể Bồ Tát tại thế.
Cũng có người khác chỉ trỏ, dễ nghe thì nói Tống gia bọn họ là nhà người đọc sách, còn không phải là vì dựa vào một nhà Phàn đồ tể mới có thể nấu sôi mở nồi, đọc sách cái gì, không bằng cứ ở rể cho Phàn gia là được.
Những lời nói móc và mỉa mai sau lưng kia, Tống Nghiễn vẫn nhớ rất nhiều năm, nhưng hắn ta không thể nói ra lời nào, thậm chí có đôi khi hắn ta còn ghét cả Phàn gia.
Ghét Phàn gia giả mù sa mưa đi tiếp tế, khiến cho hắn ta cùng với mẫu thân bị phần ân tình này bị vây cho gắt gao.
Phàn gia dựa vào cái gì mà tiếp tế hắn ta, còn không phải là đang đánh cược tương lai của hắn ta có thể có thành tựu hay sao? Kia chính là giả nhân giả nghĩa!
Phàn Tiểu Linh nói nguyện ý cùng hắn ta giải trừ hôn ước, nhưng nàng không biết một khi hôn ước này giải trừ, trên lưng hắn ta phải gánh cái thanh danh vong ân phụ nghĩa sao? Hắn ta dùng cái gì mới có thể giải trừ với nàng?
Cuối cùng, khi phu thê Phàn gia qua đời, tỷ muội Phàn Tiểu Linh suýt nữa không giữ được gia sản, trong lòng của hắn ta kỳ thật có phần âm thầm vui vẻ.
Cả đời này, hắn ta đi đâu cũng kính nể để lấy lòng nàng, khi nàng bị bức bách không còn đường lui, liệu nàng có thể buông bỏ kiêu ngạo cùng cố chấp mà đến cầu xin hắn ta?
Hắn ta vẫn luôn chờ đợi, nhưng cuối cùng hắn ta chỉ chờ được tin tức nàng kén rể...
Cuối cùng, xương của nàng thà bị gãy còn hơn là cúi đầu trước hắn ta một lần.
Trời tháng tư, một trận mưa xuân vừa buông xuống chưa lâu.
Tống Nghiễn chìm trong ký ức quá khứ một cách ảm đạm và tự ti, không chú ý đến xe ngựa trên đường, may mắn được nam nhân trẻ tuổi bên cạnh kéo một cái mới không đụng vào chiếc xe ngựa đối diện đang chạy tới.
Dù là như thế, hắn ta vẫn bị xe ngựa kia b.ắ.n đầy vết bùn, người đánh xe thấy áo bào hắn ta lam lũ, cùng không vui vẻ gì, coi hắn ta là thư sinh nghèo kiết hủ lậu nên hung hăng gắt với hắn ta: “Mắt mù rồi sao?”
"Ai! Ngươi ăn nói sao thế!" Nam nhân bên cạnh Tống Nghiễn muốn bất bình thay cho hắn ta, Tống Nghiễn nhìn thấy cỗ xe ngựa kia phú quý, liền ngăn bằng hữu của mình lại, chỉ nói: "Nhìn hẳn là nhà phú quý, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, quên đi.”
Nam nhân trẻ tuổi lúc này mới hậm hực coi như thôi, thấy Tống Nghiễn chán nản đến như vậy, sau khi suy nghĩ một chút rồi nói: “Tống huynh đã nói muốn đi đến phủ đệ quan lại nhân gia làm tây tịch hoặc khách khanh, ta có một cách, thúc phụ ta một năm này đang đến Tiến Tấu viện dạy một bé gái học vỡ lòng, nếu như Tống huynh đồng ý, ta bảo thúc phụ tiến cử Tống huynh, dạy bé gái kia đọc sách cũng không tốn bao nhiêu sức lực, khi rảnh rỗi Tống huynh có thể chuyên tâm đọc sách, đợi ba năm sau rồi thi lại.”
Đi làm tây tịch hoặc phụ tá nơi phủ đệ quan to hiển quý, nói nghe thì dễ dàng, nhưng cũng phải có người tiến cử, nếu không thì phải tốn rất nhiều bạc để chuẩn bị mối quan hệ ân tình trong đó.
Sắc mặt Tống Nghiễn suy sụp nửa ngày, lúc này rốt cục cảm thấy có chút vui mừng, hắn ta dừng bước, trực tiếp vái chào cùng với nam nhân trẻ tuổi kia: "Đại ân của Ngô huynh, Tống Nghiễn... Suốt đời khó quên."
Nam nhân trẻ tuổi kia ngược lại cởi mở cười một tiếng: "Lấy giao tình của hai chúng ta, Tống huynh chớ có khách khí, thúc phụ của ta lúc trước còn muốn để cho ta đi, có thể ta chỉ là thư sinh nào dám trèo lên cửa nhà này, vẫn là đợi khi thúc phụ ta đi châu phủ nhậm chức, ta cũng đi theo học hỏi chút kiến thức cho thỏa đáng. Cũng là do Tống huynh thật có kiến thức, ta mới dám đề cập đến vấn đề này với Tống huynh."
-
Việc đã định như thế, ba ngày sau Tống Nghiễn đến Tiến Tấu viện như đã hứa.
Trước khi hắn ta chính thức tiếp nhận vị trí tây tịch của thúc phụ nam nhân kia, người của nhà quan viên dù sao cũng muốn gặp qua trước hắn ta, sau đó xem xét kiến thức của hắn ta, được công nhận, hắn ta mới có thể ở lại.
Tống Nghiễn khá tự tin về điều này.
Thúc phụ của nam nhân kia đã là một lão nhân gần năm mươi, tên là Ngô Quảng Khôn, làm người cứng nhắc, trên mặt học thức càng cứng nhắc hơn, có thể thi đậu cử nhân toàn dựa vào việc ghi nhớ tất cả các đề thi trong biết bao nhiêu năm cùng với rất nhiều cẩm tú văn chương, thi mấy năm, cuối cùng ông ta cũng trúng đề.
Về sau khi thi tiến sĩ, ông ta còn muốn bắt chước biện pháp năm đó, đáng tiếc ông ta lại gặp phải đề thi chưa từng gặp, may mắn gỡ được một ân khoa, rốt cuộc mới vớt được vị trí làm quan.
Tống Nghiễn tự nhận bên trên phương diện học thức vẫn dư sức so với Ngô Quảng Khôn.
Chỉ là hắn ta không biết đối phương là ai, Ngô Quảng Khôn khi đề cập có chút bí mật, nói chỉ khi hắn ta chính thức được lưu lại mới có thể biết được thân phận của đối phương.
Vì để kết giao quyền quý, những năm này Tống Nghiễn cũng đã luồn cúi không ít, vừa nghe qua tuyệt đối là một người chức cao.
Để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ hôm nay, thậm chí hắn ta còn bỏ hết cả tiền vốn, dùng mấy lượng bạc của mình cắt một bộ áo bào màu trúc thanh, chỉ để tạo ấn tượng tốt với vị quý nhân kia.
Khi Ngô Quảng Khôn bước vào phòng để tiến cử hắn ta, Tống Nghiễn đã đợi bên ngoài phòng, cảm thấy khẩn trương không thua gì đi xem yết bản ân khoa mấy ngày trước.
Ở tuổi của hắn ta, nếu không tìm được đường ra tại kinh thành, về sau con đường chính sự bị đứt mà muốn kết thân với quý nữ kinh thành, triệt để trở thành một hy vọng xa vời.
Hắn ta từng bước rời khỏi thị trấn nhỏ như trấn Lâm An kia, đã nhìn thấy phồn hoa chốn kinh đô này, trong lòng tràn đầy hoài bão nhưng vẫn chưa thực hiện được, cho nên cũng không muốn quay lại cái nơi thâm sơn cùng cốc ấy.
Lo lắng bất an chờ đợi một hồi, cuối cùng cũng được mời vào, Tống Nghiễn không dám nhìn xung quanh, sau khi vào phòng cúi đầu chào theo quy củ, tay áo rộng màu xanh rũ xuống, rất có dáng dấp của danh sĩ Ngụy tấn, cố gắng làm ra tư thái không kiêu ngạo không tự ti, nói: “Tiểu sinh Tống Nghiễn gặp qua đại nhân."
Trong phòng nhất thời không ai lên tiếng.
Tống Nghiễn vẫn duy trì tư thế cúi đầu bất động, nhưng trái tim gần như chạm đến cổ họng.
Người tiến cử Tống Nghiễn cũng cảm thấy kỳ lạ, lặng lẽ liếc nhìn người ngồi phía trên, sợ đối phương cho rằng Tống Nghiễn trẻ hơn nên không có kiến thức thật sự, dù sao đây cũng là người mình tiến cử, nếu không được quý nhân xem trọng, chỉ sợ quý nhân cũng âm thầm phê bình mình, Ngô Quảng Khôn nói thay cho Tống Nghiễn: "Mặc dù Tống tiểu hữu tuổi vẫn còn trẻ, nhưng lại xuất thân cử nhân..."
“Ta biết.” Từ phía trên truyền đến một giọng nữ rõ ràng như ngọc vỡ.
Nghe được thanh âm này, Tống Nghiễn không tự chủ được ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy nữ tướng quân mặc thân nhuyễn giáp màu đỏ bạc ngồi ở phía trên, áo khoác cẩm bào màu bạch trà, lộ ra một cánh tay bên ngoài quân trang mang theo một khí khái hào hùng, sắc mặt hắn ta đã nhợt nhạt như tờ giấy.
“Tống Nghiễn.” Phàn Tiểu Linh bình tĩnh phun ra hai chữ này, ánh mắt như lưỡi kiếm đã học được khắc chế sự sắc bén, trong giọng nói không có một tia cảm xúc, nhưng lại có khí thế thống lĩnh vạn quân, chỉ ngồi ở đó, đã khiến người ta choáng ngợp đến ngạt thở.
Tống Nghiễn cùng Phàn Tiểu Linh chỉ là nhìn nhau trong chốc lát, sau đó chật vật cúi thấp đầu, mọi loại cảm xúc khó xử dâng lên đầu, lần nữa cúi đầu, thắt lưng càng thấp hơn một chút: "Tiểu nhân.... Tống Nghiễn gặp qua... Đại tướng quân.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT