Cánh cửa gỗ chạm khắc hoa "két" một tiếng bị đẩy ra, ánh nắng từ cửa mở và lưới cửa sổ cao lớn trút vào trong điện, trong lò bác sơn lượn lờ mùi thuốc dâng lên chậm rãi bay trong không trung.
Trưởng công chúa Tề Xu mặc một bộ cung trang phức tạp màu xanh đậm, nhấc chân bước vào Phật đường nhỏ được thiết lập trong cung cho mẫu phi của nàng ta.
Nàng ta búi tóc mây cao ngất, trên búi tóc cài đầy trâm ngọc trai, đôi mắt xếch quyến rũ nhưng có chút ngang ngạnh không coi ai ra gì, đôi môi đỏ mọng tuyệt mỹ, vòng eo nhỏ nhắn thon thả, giữa hai cánh tay khoác một chiếc khăn lụa mỏng màu xanh nhạt, giơ tay nhấc chân đều là phong tình vạn chủng.
Đại Dận có một đóa hoa mẫu đơn cao quý nhất, có thể gánh được bốn chữ quốc sắc thiên hương.
Chính giữa Phật đường là tượng Bạch Ngọc Quan Âm cao chừng một thước, màu sắc ôn nhuận, nhìn vào liền biết là ngọc dương chi nguyên khối thượng đẳng được những người thợ thủ công tỉ mỉ điêu khắc thành, giá trị liên thành.
Tề Xu nhìn phụ nhân xinh đẹp trong chiếc áo thiền màu gỗ đàn hương đang quỳ trên tấm đệm, đang quay lưng lại với nàng ta, kiêu căng mở miệng: "Mẫu phi gọi con đến đây, là có chuyện gì?"
An thái phi xoay chuỗi tràng hạt bạch ngọc và phỉ thúy trong tay, miệng tiếp tục niệm Phật mà không trả lời.
Trong Phật đường này dùng là loại trầm hương Đại Tạng, thâm trầm cổ xưa, Tề Xu không thích mùi này.
Thấy mẫu phi gọi mình đến lại bỏ mình sang một bên, Tề Xu cau mày, bình thường chỉ có khi nàng ta làm chuyện gì sai, mẫu phi mới đối với nàng ta như vậy.
Nghĩ đến chuyện gần đây mình được Công Tôn Ngân nhờ điều tra giúp, nàng ta siết c.h.ặ.t t.a.y đang giao nhau trước người, nhưng vẻ kiêu ngạo của một công chúa nhanh chóng che giấu một chút không tự nhiên trong lòng.
Cuối cùng An Thái phi cũng niệm kinh xong, đứng dậy đốt một nén nhang trước tượng Quan Âm, rồi mới thong thả nói: “Gần đây con đang bận rộn chuyện gì?”
Sắc mặt của Tề Xu vẫn bình tĩnh như thường, nói: "Đi theo Tần thượng nghi ở Tư Lạc phường học đàn, lúc rảnh rỗi, cũng thay mẫu phi chép một ít kinh Phật."
An thái phi cầm chuỗi tràng hạt xanh trắng ngồi xuống ghế quý phi, khẽ nhướng mi, liếc nhìn về phía nữ nhi: “Chỉ vậy thôi sao?”
Ngoại hình của hai mẫu tử bọn họ có năm phần giống nhau, nhưng đôi mắt quyến rũ lại giống hệt nhau, bất quá khóe mắt của An thái phi đã bị năm tháng bào mòn, để lại nhiều nếp nhăn.
Tề Xu từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình nóng nảy, nhìn thái phi nói: “Nếu mẫu phi không tin tưởng, còn hỏi tới làm gì?”
An thái phi nghe nữ nhi trả lời như đốt pháo, mi tâm hơi nhíu lại, không khỏi khẽ lắc đầu.
Bà ta hỏi: "Gần đây, người trong cung của con thường lui tới lãnh cung làm gì?"
Tề Xu trong lòng áy náy, lông mi kịch liệt nháy, cứng miệng nói: "Chuyện này... Trong cung của nhi thần có đến mấy chục cung nữ thái giám, bọn chúng bí mật làm cái gì, sao nhi thần biết được."
Sắc mặt của An thái phi triệt để trầm xuống, bà ta nhìn Tề Xu, kêu một tiếng: "Xu nhi!"
Sau khi An thái phi thật sự tức giận, Tề Xu vẫn còn sợ hãi, nhưng nàng ta không dám nói ra sự thật về chuyện mình hợp tác với Tạ Chinh.
An thái phi cũng biết chuyện hoàng đế tứ hôn cho nàng ta và Tạ Chinh, nhưng Tạ Chinh thậm chí còn không để cho tên thái giám tuyên chỉ kia tuyên đọc, thậm chí còn cắt một tai tên thái giám, thật sự là cực kỳ cuồng vọng.
Mặc dù không nhiều người biết chuyện này, nhưng Tạ Chinh đã kháng chỉ cự hôn xem thường hoàng quyền, không chỉ đánh vào mặt Tề Thăng, cũng giống như là đánh vào mặt Tề Xu nàng ta, An thái phi cũng âm thầm phê bình Tạ Chinh.
Nhưng trong lòng Tề Xu là đang mừng thầm, tin tức này là do nàng ta trăm phương ngàn kế báo cho Tạ Chinh, bất quá lại không dám nói ra, bởi vì sợ mẫu phi trách tội nàng ta dám nhúng tay vào thế cục của triều đình.
Giờ khắc này đối mặt với An thái phi vẫn đang tức giận, sau khi cân nhắc một chút, nàng ta nói: “Người trong cung của nhi thần vô tình phát hiện có một cung nữ ở lãnh cung năm đó hầu hạ trong cung của Giả quý thái phi, nhìn thấy người điên điên khùng khùng đáng thương, có tiếp tế một hai lần, nhưng từ trong miệng của cung nữ điên kia nghe được một tin tức rất khủng khiếp.”
Lúc An thái phi nghe nói trong lãnh cung còn có cung nữ trong cung của Giả quý thái phi, tay đang xoay chuỗi tràng hạt dừng lại một chút, sắc mặt đã trở nên kỳ lạ.
Tề Xu cẩn thận quan sát biểu tình của mẫu phi, tiếp tục nói: “Cung nữ điên kia nói, Ngụy thừa tướng từng… từng dâm loạn hậu cung, tư thông với hậu phi…”
"Ba" một tiếng, tràng hạt trong tay An thái phi bị kéo đứt, hạt châu xanh trắng lăn xuống đất.
"Việc này còn có ai biết được?"
An thái phi đột nhiên đứng dậy, nghiêm nghị hỏi Tề Xu, trên mặt có vẻ khó coi trước nay chưa từng thấy.
Tề Xu cũng bị mẫu phi hiếm khi giận dữ như thế làm cho giật nảy mình, tâm tư xoay chuyển rất nhiều lần, đáp: "Chuyện này là chuyện lớn, cung nữ kia cũng không biết có phải bị điên loạn mà nói năng lung tung hay không, lại không nói người cấu kết với Ngụy thừa tướng cụ thể là phi tần nào của phụ hoàng, nhi thần sao dám tùy tiện nói cho người khác biết."
Lúc này An thái phi mới ngồi trở lại trên ghế quý phi, mệt mỏi nói: “Chuyện này cứ coi như thôi, con chớ lại đi tra xét nữa, cứ coi như chưa từng nghe được những lời điên cuồng của cung nữ kia.”
Tề Xu cảm thấy phản ứng hôm nay của An thái phi rất kỳ lạ, liền hỏi: "Vì sao? Nếu Ngụy Nghiêm thật sự to gan bằng trời như thế, dựa vào phần tội danh này, đủ để diệt cửu tộc của ông ta, có thể đoạt lại hoàng quyền từ tay ông ta."
Tuy nói thiên hạ Đại Dận này chỉ cần còn là họ Tề, nàng ta mãi mãi vẫn là công chúa tôn quý nhất Đại Dận.
Mà phần tôn quý này, cũng phải nhìn xem hoàng quyền có bị suy sụp hay không.
Tỷ như Tề Thăng còn tại vị, hoàng quyền bị Ngụy Nghiêm tước đoạt, toàn bộ hoàng thất đều phải dựa vào Ngụy Nghiêm mà sống.
An thái phi nghe được lời nói của Tề Xu, nhưng là cười lạnh một tiếng: "Muốn diệt cửu tộc của Ngụy Nghiêm? Nếu như có thể diệt, mười bảy năm trước Quá Càn cung sẽ không bị huyết tẩy một đường."
Quá Càn cung chính là tẩm cung hoàng đế của các triều đại.
Đôi mắt xinh đẹp của Tề Xu đột nhiên mở to: “Ngụy Nghiêm tạo phản bức vua thoái vị?”
Tay chân nàng ta nhất thời lạnh cóng: “Vậy phụ hoàng… cũng không phải c.h.ế.t vì bệnh?”
An thái phi không trả lời nữa, chắp tay quỳ trước tượng Quan Âm, chỉ nói: “Đừng hỏi gì cả, cũng đừng lại đi tra xét gì cả, ai gia năm đó chính là đóng chặt cửa cung, cái gì cũng mặc kệ không hỏi, mới có thể là người duy nhất trong tứ phi sống được cho đến hôm nay.”
Chắc là do lòng tự tôn của hoàng thất quấy phá, Tề Xu không khỏi lạnh giọng chất vấn: “Ngụy Nghiêm kia lấn lướt hoàng thất của ta đến mức này, coi như hoàng đệ vô dụng, nhưng bây giờ trên dưới triều đình đều đã có tin đồn, huynh trưởng Thái tử Thừa Đức vẫn còn hậu nhân tại thế, nếu như liên hợp với Lý gia, Vũ An hầu tay cầm trọng binh, lại thêm mấy người của ngoại tổ phụ, con không tin không thể đánh ngã Ngụy Nghiêm!"
An thái phi nhướng mi: "Con cho rằng năm đó mẫu tộc Giả quý thái phi yếu thế sao? Giả Mẫn bà ta là mỹ nhân hết tuổi vẫn có thể được sủng ái hậu cung, chính là dựa vào thế lực của gia tộc mình, thậm chí Thập Lục hoàng tử còn muốn tranh ngôi vị Thái tử. Nhưng cuối cùng thì như thế nào, con có thể nhìn lên triều đình, đếm thử xem đương triều có được bao nhiêu họ Giả được chức quan ngũ phẩm trở lên."
Tề Xu cảm thấy lạnh sống lưng, run giọng hỏi: "Nếu Ngụy Nghiêm một tay che trời đến mức này, vì sao... còn muốn nâng đỡ hoàng đệ đăng cơ?"
Ánh mắt nàng ta biến đổi: "Chẳng lẽ hoàng đệ..."
An thái phi ngắt lời nàng ta: "Chớ đoán bừa, Ngụy Nghiêm là một con ch.ó điên, ai biết ông ta đang âm mưu cái gì, ai gia chỉ có một nữ nhi là con, chớ trêu chọc đến thị phi trên triều đình, mẫu tử chúng ta và An gia, sẽ luôn có thể bình an vô sự."
Tề Xu nhìn An thái phi nói: “Mẫu phi, có phải năm đó ngài đã biết hậu phi tư thông cùng với Ngụy Nghiêm là ai?”
-
Quá Càn cung.
Tề Thăng nhìn cung nữ đang run rẩy quỳ dưới bậc thang, một tay chống cằm ngồi trên long ỷ, hứng thú nói: “Người đến lãnh cung gặp ngươi kia, đã hỏi ngươi những thứ gì?"
Cung nữ đầu bù tóc rối, trên y phục bẩn thỉu của cung nữ còn có mảng m.á.u lớn, hiển nhiên là bị thái giám tra tấn trước khi đưa tới đây, cho nên giờ khắc này cũng không dám giả điên nữa.
Cung nữ nhìn phía hoàng đế với một thân long bào, toàn thân run lên cầm cập: “Không có... Không có hỏi nô tỳ gì cả, chỉ là nhìn thấy nô tỳ đáng thương, bố thí cho nô tỳ mấy bữa ăn..."
Tề Thăng cười lạnh một tiếng: "Ngươi ở lãnh cung hơn mười mấy năm, không phải đã bị điên điên khùng khùng rồi sao, sao lúc này lại không điên nữa?"
Cung nữ càng thêm run rẩy, không biết nên trả lời như thế nào.
Thái giám tổng quản bên cạnh Tề Thăng lập tức nghiêm mặt nói: "Ả tiện tỳ này, nếu như dám khi quân một câu, lập tức bị đưa ra khỏi Ngọ môn c.h.é.m đầu!"
Cung nữ sợ hãi tái mặt, run giọng nói: "Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng... Nô tỳ làm như vậy... chỉ là vì tự vệ."
Cung nữ vừa run vừa khóc: "Năm đó tất cả cung nhân hầu hạ trong cung Giả quý thái phi đều đã c.h.ế.t hết, là trước đó do nô tỳ phạm lỗi, bị Giả quý thái phi trách phạt điều đến hoán y cục, lúc ấy mới qua được một kiếp. Sợ bị người tra ra được nô tỳ là người sống duy nhất trong cung của Giả quý thái phi, vì vậy bất đắc dĩ giả điên đến lãnh cung tự sinh tự diệt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT