Ánh nến đang cháy rực, Tạ Chinh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen trầm của nàng.

Hắn đột nhiên rướn người hôn tới, cắn mạnh vào môi nàng, một tay chế trụ gáy của nàng, khiến nàng ngay cả giãy giụa cũng không thể, nụ hôn vừa mãnh liệt vừa dã man, còn có một chút bạo ngược như gông cùm đã được mở.

Phàn Tiểu Linh ngửa đầu chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận, hơi thở của hắn tràn ngập mùi rượu trong trẻo êm dịu và mùi xà phòng thoảng thoảng trên người hắn sau khi tắm.

Đôi môi vốn đã hơi sưng bị hắn hôn có chút đau nhói, vì vậy hắn giữ chặt cằm của nàng tiếp tục hôn một đường xuống dưới.

Lồng n.g.ự.c của Phàn Tiểu Linh bởi vì hô hấp không thông thuận mà phập phồng dữ dội, không có đai quấn ngực, đường cong nhấp nhô trước n.g.ự.c càng lộ rõ, bộ xiêm y ướt sũng che nửa người, lộ ra dáng vẻ mê người, một mảnh bóng tuyết trắng ẩn phía dưới khiến huyết mạch người sôi lên.

Tạ Chinh vùi đầu vào hõm vai nàng thở hổn hển, khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt hắn đã đỏ hoe đến không ngờ được.

Hắn nói: "Đây là nàng tự tìm đến!"

Hắn nắm lấy nửa vạt áo sũng của nàng, kéo nó ra khỏi vai và cánh tay hai bên, xiêm y chất đống trong khuỷu tay hắn, dưới ánh nến mờ ảo, nước da của Phàn Tiểu Linh trắng trẻo như ngọc ấm, chỉ là cánh tay và bờ vai kia mang theo vết thương từ trên chiến xuống, lúc này cũng trở nên vô cùng chói mắt.

Cho đến bây giờ Tạ Chinh chưa bao giờ được nhìn thấy toàn bộ cơ thể của nàng, hắn biết có một vết thẹo rất dài từ bụng đến thắt lưng của nàng, đó là vết thương trong trận chiến ở Lư thành trước đó, nhưng hắn không ngờ rằng cánh tay của nàng cũng có không ít vết thương chồng lên nhau.

Dục vọng đen tối trong mắt hắn nhạt đi một chút, hắn hôn lên vết thẹo sâu nhất trên vai và cánh tay nàng, hỏi: “Sao lại bị thương?”

Hắn biết nó chắc chắn được mang từ chiến trường xuống, nhưng hắn không biết đó là trận đánh nào.

Nụ hôn rất nhẹ, mềm như lông vũ phất qua.

Trong thời gian Phàn Tiểu Linh dưỡng thương lên kinh thành, cũng đọc qua không ít sách, nàng vô thức liền nghĩ đến từ "xem như trân bảo" này.

Đôi mi mảnh mai của nàng run rẩy, cả trái tim như được ngâm trong nước nóng ấm.

Sắc mặt đỏ bừng không phải vì xúc động thể xác, mà là một tia thẹn thùng của cô nương gia trước mặt người trong lòng của mình.

Nàng hơi nghiêng đầu qua, cũng nhìn vết thẹo trên cánh tay phải của mình, hiển nhiên trước đó nàng không quá để ý, nhưng lúc này, nàng lại cảm thấy vết thẹo này thật xấu xí.

Nàng dùng tay chặn lại một chút, giả vờ thoải mái nói: “Ta cũng bị thương trong trận chiến ở Lư thành, cũng may là lúc ấy người dưới trướng của Hoàng trọng tôn muốn bắt sống ta, nếu không lưỡi đao này sâu thêm chút nữa, chỉ sợ cánh tay của ta phải bị phế bỏ giống như tiểu Ngũ”.

Tạ Chinh đẩy bàn tay ngăn cản của nàng ra, cúi người hôn nhẹ lên vết thẹo, mái tóc nửa ướt sũng trên trán cùng hàng mi dài rủ xuống che đi thần sắc trong mắt hắn lúc này: “Thật xin lỗi, là ta tới muộn.”

Phàn Tiểu Linh mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt như ngọc của hắn: "Sao lại xin lỗi? Không có võ tướng nào trên người mà không có vết thương, nếu ta đã chọn con đường này, thì đây là những gì mà ta phải trải qua."

Lại nhắc tới trận chiến ở Lư thành, nàng hỏi một vấn đề đã khiến nàng thắc mắc từ lâu: “Đường tướng quân nói, lúc đó vừa vặn huynh chuẩn bị áp giải Tùy Nguyên Thanh về Sùng châu, lúc đó mới đi dọc qua Tế châu, nhưng ta đã tính toán thời gian, khi đó huynh vừa trở về Tạ gia ở Huy châu chịu phạt không bao lâu, vết thương trên người có thể còn rỉ máu, nhưng sao vội vàng lên đường làm gì?"

Đôi con ngươi của Tạ Chinh trong ánh nến phản chiếu một tầng u ám: “Trưởng công chúa đã truyền tin cho Công Tôn Ngân, báo tin tiểu hoàng đế ban hôn, thái giám đi Sùng châu tuyên chỉ cũng sẽ hạ thủ với nàng."

Phàn Tiểu Linh vẫn có ấn tượng về ánh mắt của viên thái giám khiến toàn thân nàng cảm thấy khó chịu.

Nhưng nghe Tạ Chinh tự mình nhắc tới chuyện tứ hôn với Trưởng công chúa, hơn nữa tối nay Trưởng công chúa truyền tới tin tức quan trọng như vậy, trong lòng nàng có chút cảm xúc vi diệu phức tạp, chính Phàn Tiểu Linh cũng không rõ ràng đó là cái gì.

Nàng hơi mím môi dưới hỏi: "Huynh... cùng Trưởng công chúa rất quen thuộc sao?"

Tạ Chinh khẽ nhấc đôi mắt phượng, nghe ra nàng muốn hỏi cái gì, liền nhéo má nàng: “Ta không quen, Công Tôn Ngân mới có chuyện với nàng ta, chuyện nhờ Trưởng công chúa hỗ trợ điều tra về Thập lục hoàng tử trong cung, ta đều giao cho hắn xử lý."

Phàn Tiểu Linh ho nhẹ một tiếng: “Khó trách khi gặp Công Tôn tiên sinh tại Tế châu đã nói, là được huynh ủy thác làm một việc, chẳng lẽ là chuyện này?"

Tạ Chinh lại nói: "Không phải."

Đáy mắt của Phàn Tiểu Linh càng thêm mơ hồ: "Vậy thì là chuyện gì? Lúc ấy Công Tôn tiên sinh cũng thần thần bí bí, nói tạm thời không thể nói cho ta biết."

Tạ Chinh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt vết thẹo trên vai nàng: “Đúng là hiện tại không thể nói được, nhưng chờ khi hắn vào kinh, nàng sẽ biết."

Càng giở trò thừa nước đục thả câu như vậy, Phàn Tiểu Linh càng tò mò: “Sau này Công Tôn tiên sinh cũng sẽ đến kinh à?”

Vết chai sần trong lòng bàn tay của Tạ Chinh từ trên cánh tay nàng xoa đi lên, khi chạm đến vết răng đẫm m.á.u do chính hắn dùng sức cắn khi ở trước phần mộ, đột nhiên dùng sức ấn xuống.

Phàn Tiểu Linh khẽ rít lên một tiếng, ngước mắt liền đụng phải đôi mắt đen láy của hắn.

"Vào lúc này, nàng có chắc là muốn nói chuyện với ta về nam nhân khác hả?"

Phàn Tiểu Linh muốn nhìn chằm chằm hắn, nhưng nhất thời bị ánh mắt hung hãn của hắn bắt lấy, hắn giữ tay nàng, xuyên qua lớp xiêm y ướt sũng mà khinh nhờn.

Khuôn mặt của Phàn Tiểu Linh ‘xoạt’ đột nhiên đỏ bừng.

Hắn đã đi tắm quá lâu, quần của hắn đã lạnh như băng, nhưng nhiệt độ bên dưới vẫn gần như làm bỏng tay nàng.

Phàn Tiểu Linh nửa xấu hổ nửa thẹn thùng, trong đầu như bị đổ một bình bột nhão, không biết vì sao vô cớ hỏi: “Huynh tắm chỉ cởi áo thôi à?”

Lúc trước sợ nhìn thấy gì đó không nên thấy, cho nên cả buổi không dám nhìn xuống nửa người dưới của hắn, sau khi bị nụ hôn của hắn làm cho mê muội, nàng cũng không để ý, trong khoảng khắc bởi vì hành vi càn rỡ này của hắn, mới khiến nàng phát hiện hắn chỉ cởi trần.

Tạ Chinh cũng sửng sốt trước câu hỏi không đúng lúc của nàng, sau đó giải thích: "Nhiều năm qua ta đã quen như vậy, khi thích khách muốn lấy tính mạng của nàng, cũng mặc kệ là nàng có phải đang tắm hay không. Những năm đầu trong ống quần của ta cũng sẽ cột một thanh chủy thủ, chưa từng rời khỏi người."

Phàn Tiểu Linh nhớ tới trận đánh ở Sùng châu, ban đêm nàng ra ngoài bờ sông đi dạo gặp được hắn, khi đó hắn cũng cảnh giác như thế.

Trong những năm này, chắc hẳn hắn đã phải trôi qua rất khổ sở phải không?

Trong hơn chục trận chiến lớn nhỏ quét sạch phản tặc, tính mạng của hắn không ít lần như phải treo trên sợi tóc, khi còn niên thiếu hắn đã tòng quân, đối mặt với người Bắc Ngất hung ác như sài lang càng trải qua nhiều hung hiểm hơn, lúc này mới khiến hắn cảnh giác đến như vậy.

Phàn Tiểu Linh càng nghĩ càng thấy nặng nề, nàng không muốn hắn chìm đắm trong những suy nghĩ như vậy nên chuyển chủ đề nói: “Khó trách vừa rồi huynh mới để ta giúp mang xiêm y vào..."

Chỉ chốc lát thôi, Tạ Chinh đã tỉnh rượu hơn phân nửa, nghe vậy thì cười: “Lúc đó nàng cố hết sức từ chối ta, cho là ta muốn khinh bạc nàng?”

Phàn Tiểu Linh có chút ngượng ngùng, nhưng dựa theo nguyên tắc thua người không thua trận, vẫn tự tin trừng mắt nhìn lại: “Ai biết thói quen tắm rửa của huynh chứ?”

Vành tai cũng đã đỏ bừng.

Tạ Chinh nhìn chằm chằm vành tai của nàng, giống như những gì hắn nhìn thấy dưới ánh trăng trong lăng viên, sáng như quả táo gai dưới tuyết trắng, thậm chí bởi vì ánh nến trong phòng sáng hơn, hắn có thể thấy rõ lỗ tai của nàng cũng tỏa sáng một tầng trắng quyến rũ.

Ánh mắt của hắn tối sầm, trầm giọng nói: "Nàng đoán không sai, ta chính là mỗi giờ mỗi khắc đều nghĩ đến khinh bạc nàng thế nào."

Dứt lời, hắn trực tiếp nghiêng người cắn vành tai của nàng.

Phàn Tiểu Linh bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt một lúc, sau đó thấp giọng "Ui" một tiếng.

Vành tai vừa đau nhức vừa tê dại, hơi thở nóng như thiêu đốt của hắn phả khắp tai nàng, ngứa ngáy như kiến bò, tứ chi dâng lên một cảm giác kỳ lạ, dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị hắn rút hết tại giữa hai hàm răng siết chặt.

Trên mặt của nàng cũng rất nóng, Phàn Tiểu Linh cảm thấy mình sắp bị nấu chín.

Nàng thì thầm: "Huynh... đừng cắn..."

Cuối cùng, âm thanh cũng run rẩy không thể nghe rõ.

Khi nàng đang chìm trong ánh sáng trắng chói lòa, bị hắn cầm lấy tay luồn vào trong tiểu y ướt lạnh.

...

Khi đang rửa tay bên bồn tắm đã trở nên lạnh hoàn toàn sau khi hắn tắm rửa xong, mặt Phàn Tiểu Linh vẫn còn đỏ ửng.

Tạ Chinh thở hồng hộc, hơi thở còn chưa dịu đi, đôi mắt phượng hẹp dài vẫn luôn lãnh đạm cùng nghiêm khắc lại lộ ra một tia sáng, hắn lẳng lặng nhìn bóng dáng mảnh khảnh cách đó không xa, nàng đang vội vàng đi rửa tay, đai lưng còn chưa thắt xong.

Sau khi bị bộ xiêm y ướt sũng bị hắn làm cho nhăn nhúm, mặc không vừa vặn, lộ ra cái gáy trắng nõn non nớt cùng một phần nhỏ sau vai, ở giữa mơ hồ có vết đỏ rất bắt mắt, mái tóc đen xõa buông xõa xuống càng quyến rũ hơn.

Hầu kết của hắn lăn nhấp nhô, đáy mắt một mảnh đen kịt, trước tiếp bước tới ôm ngang người lên. Phàn Tiểu Linh kinh ngạc không thôi, cơ thể đột nhiên treo lơ lửng, chỉ có thể theo bản năng nắm lấy bờ vai vạm vỡ của hắn: "Huynh..."

Tạ Chinh nhanh chân bước ra khỏi tịnh thất, lúc ấn nàng xuống giường ở bên gian ngoài, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng sưng tấy của nàng, đôi mắt đen láy tràn đầy ý vị xâm lược hận không thể nuốt nàng vào trong bụng: “Còn sớm lắm, vừa rồi chỉ là sợ đả thương nàng."

Hắn nắm lấy tay nàng hôn lên, sau đó liền muốn thả màn trướng treo trên chiếc móc vàng, Phàn Tiểu Linh nằm giữa chăn bông thấm đẫm hơi thở của hắn, tim đập như trống trận.

Khóe mắt của nàng thoáng nhìn thấy thức ăn trên bàn tròn, vội vàng vươn tay chống vào n.g.ự.c hắn, hung hăng nói: "Đi ăn cơm, nguội rồi lại phải để phòng bếp hâm nóng lại."

Đến bây giờ hắn vẫn còn chưa dùng cơm tối.

Tay nàng cũng bị đau, vẫn còn mềm nhũn và hơi yếu.

Tạ Chinh liếc nhìn thức ăn trên bàn, đột nhiên hỏi nàng: “Nàng ăn chưa?”

Phàn Tiểu Linh khăng khăng nói đã ăn qua, nhưng bụng lại không đúng lúc kêu lên một tiếng.

Thấy nàng xấu hổ lại muốn giữ thể diện, ánh mắt của Tạ Chinh nhu hòa, khẽ cười vang đứng dậy, cũng kéo nàng lên: “Sao không tự mình ăn cơm trước đi?”

Phàn Tiểu Linh lầm bầm: “Ai biết tới bảo huynh ăn cơm lại lâu như vậy…”

Tạ Chinh đột nhiên cười: "Ta sẽ coi đây là một lời khen."

Phàn Tiểu Linh sửng sốt một chút, sau khi ý thức được ý tứ trong lời nói của hắn, lại không thể tự chủ được mà đỏ mặt, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Mái tóc nàng rối bù, giờ khắc này phối hợp với bộ dáng xấu khổ cùng với vẻ mặt kia, tựa như một con báo nhỏ đang nhe nanh múa vuốt.

Đôi mắt dài của Tạ Chinh tối sầm lại, bất cứ ánh mắt nào mà nàng nhìn hắn lúc này đều giống như một cái móc câu đ.â.m vào tim hắn, hắn không kìm được mà đè xuống hôn đủ rồi mới buông ra, khàn giọng nói: “Đừng trêu chọc ta."

Chiếc váy trên người nàng đã ướt một nửa, Tạ Chinh từ trong rương xiêm y của mình tìm ra một bộ đưa cho nàng: "Ở điền trang không có xiêm y nữ tử, nàng mặc trước đi."

Mặc dù trước đó trong tịnh thất hai người suýt chút nữa đã xem như là trực tiếp đối diện nhau, nhưng lúc ấy là bọn họ không kiềm chế được bản thân, hiện tại người trước mắt bảo nàng thay xiêm y, Phàn Tiểu Linh vẫn cảm thấy thẹn thùng.

Nàng xách xiêm y đi vào tịnh thất, lúc thay đồ thì thoáng nhìn qua vết đỏ trên người mình, trong không khí thoang thoảng mùi hoa đỗ quyên như có như không, lại nghĩ đến chuyện lúc trước hắn đè mình lên bàn, hơi thở bị đè nén của hắn hình như vẫn còn bên tai, mặt nóng đến mức có thể chiên cả trứng.

Rõ ràng tại một đêm hắn vào kinh kia, cũng đã từng giúp hắn qua...

Chẳng lẽ lúc đó bởi vì khi tỉnh lại hắn đã đi rồi, cho nên mới không xấu hổ như vậy sao?

Phàn Tiểu Linh lấy xiêm y ướt che mặt một lúc, đảm bảo mặt không nóng, sau đó thay bộ đồ mà Tạ Chinh tìm cho nàng.

Trông hắn gầy gò, nhưng xiêm y hắn mặc lớn hơn của nàng vài cỡ, sau khi Phàn Tiểu Linh mặc vào, ống tay áo giống như đang hát hí khúc trên sân khấu, nàng phải xắn ống tay áo và ống quần lên để không bị giẫm lên trên khi đi lại.

Khi nàng ra tới ngoài, Tạ Chinh đã mặc ngoại bào, còn có đặt thêm một chậu than, những món ăn nguội lạnh trên bàn được đặt trên một chiếc bàn sắt nhỏ và hâm nóng bằng chậu than.

"Để nóng một lát nữa ăn được rồi..."

Tạ Chinh đang nói nửa chừng, ánh mắt quét về phía nàng, đột nhiên dừng lại.

Xiêm y của hắn quá rộng so với nàng, cổ tay áo và ống quần đều được xắn lên, khiến cổ tay và mắt cá chân của nàng càng thêm mảnh khảnh, gò má vẫn còn ửng hồng, như hoa đào nở trên cành tháng ba, mấy sợi tóc ướt lấm tấm vài giọt mồ hôi bết vào bên má, một đôi mắt hạnh như vừa được rửa sạch không quá thoải mái khi nhìn hắn, tựa như một con thú nhỏ đi lạc vào bãi săn.

Phàn Tiểu Linh giật giật cổ tay áo, lúng túng nói: "Xiêm y hơi rộng."

Tạ Chinh siết chặt đôi đũa gỗ mun bọc bạc, sử dụng hết tất cả sự tự chủ của mình mới có thể dời mắt khỏi người nàng, tròng mắt tiếp tục nhìn xếp đũa.

Hắn nói: “Trước mặc tạm đi, một lát ta sẽ đem xiêm y của nàng hong khô."

Nghĩ lại nữa, về sau nếu muốn khinh nhờn nàng thì không cần chuẩn bị xiêm y cho nàng, cứ mặc áo của hắn vậy.

Từ trong ra ngoài, cả người đều thuộc về hắn càng tốt.

Phàn Tiểu Linh hoàn toàn không chú ý tới điểm này, nhưng có chút kỳ quái, trong bữa ăn, Tạ Chinh từ đầu đến cuối đều không nhìn nàng nhiều lắm, ngoại trừ gắp thức ăn cho nàng đều không nói chuyện, nhưng nghĩ tới những việc đã làm ở trong tịnh thất lúc đó, chính nàng còn không được tự nhiên, cho nên cũng không đa nghi nữa.

Trong lúc nhất thời, Tạ Chinh chỉ hỏi: "Tạ Trung bảo nàng đưa cơm tới sao?"

Phàn Tiểu Linh sợ hắn trách tội lão bá kia, nói: “Là ta nghe huynh sai người mang đồ ăn trở về, cho nên mới chủ động bảo với ngài ấy mang tới cho huynh.”

Tạ Chinh nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, không nói nữa.

Những người bên dưới chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho Tạ Chinh, trời cũng đã khuya, hai người chia nhau ăn, ăn cũng vừa đủ không quá no.

Ăn xong, Tạ Chinh dọn bàn rồi đi vào trong tịnh thất lấy chiếc váy ướt của Phàn Tiểu Linh, đặt lên chậu than để hong khô.

Phàn Tiểu Linh thấy hắn làm những việc này rất quen thuộc, liền nhớ tới ở bãi sông Sùng châu, hắn cũng ngồi bên đống lửa giúp nàng hong khô xiêm y ướt sũng như thế này.

Nàng xấu hổ gãi đầu: "Cái đó... để ta tự hong khô đi."

Mí mắt của Tạ Chinh cũng không nâng lên, hắn chỉ nói: "Nếu như nàng mệt thì lên giường ngủ trước một hồi, xiêm y khô rồi sẽ gọi nàng."

Đại khái là bởi vì làm chuyện xấu, hiện tại Phàn Tiểu Linh không buồn ngủ, tinh thần sảng khoái dị thường, nhưng trong lòng lại có chút không tự nhiên, khiến cho nàng ngồi xổm ở chậu than bên cạnh lại không biết đặt tay chân ở đâu.

Tạ Chinh tựa hồ nhìn ra nàng bất an, nói: "Trên giá sách có một ít binh thư, mấy ngày nay ta đã đọc qua, nàng có thể xem một chút."

Hai người bọn họ ở bên nhau như vậy cũng không biết nói chuyện gì, đọc binh thư cũng là biện pháp tốt để g.i.ế.c thời gian.

Phàn Tiểu Linh lập tức đến giá sách lấy một quyển binh thư và ngồi đối diện với Tạ Chinh, những cuốn binh thư mà hắn đọc khó hiểu hơn nhiều so với thứ mà Phàn Tiểu Linh đã đọc, phải hỏi rất nhiều chỗ mới có thể lật sang trang tiếp theo.

Thành tựu của Tạ Chinh trong binh pháp hoàn toàn có thể được nói là trời xanh ưu ái, những chỗ khó hiểu mà Phàn Tiểu Linh phải dùng số bạc lớn thuê những phụ tá kia đến truyền thụ, sau khi được hắn giảng dạy thì rất dễ dàng có thể hiểu rõ được những mơ hồ trong đó.

Để tiện lý giải cho nàng một số trận chiến trong lịch sử, Tạ Chinh cũng lấy một vài dư đồ để nàng so sánh địa hình.

Vốn chỉ là để tránh xấu hổ mới đọc sách, nhưng sau đó Phàn Tiểu Linh đã hết lòng ném hết tinh thần vào trong binh thư.

Sau khi Tạ Chinh giúp nàng hong khô váy, bảo nàng vào trong tịnh thất đổi lại, nàng còn phải hỏi thêm hai vấn đề mới đi đổi.

Sau khi đổi lại váy áo của mình, Phàn Tiểu Linh tiếp tục cầm binh thư lên, không bao lâu sau, Tạ Chinh đi ra ngoài, gọi người vào thu dọn chén đĩa.

Thuộc hạ nhìn thấy Phàn Tiểu Linh đang ngồi ở chiếc bàn thấp đọc sách, trên mặt đất còn đặt mấy quyển dư đồ và một tờ giấy trải rộng ra, coi là Hầu gia nhà mình đang thương nghị với Vân Huy tướng quân về chuyện binh phòng quan trọng nào đó, liền rón rén thu dọn bát đũa rồi rời khỏi cửa phòng.

Lúc này Tạ Chinh mới nói với Phàn Tiểu Linh: "Tạ Trung sắp xếp cho nàng ở đâu, để ta đưa đến đó cho nàng."

Phàn Tiểu Linh hơi sửng sốt, từ trong sách ngẩng đầu lên nói: "Đông sương phòng."

Giờ khắc này hắn hoàn toàn lạnh nhạt khác với bộ dáng hận không thể ăn tươi nuốt sống mình khi ở trong tịnh thất, tựa như hai người khác nhau, trong lòng Phàn Tiểu Linh cảm thấy có chút kỳ quái.

Thấy Tạ Chinh đứng dậy, nàng cũng đứng dậy theo, vừa định đi tới cửa, lại đột nhiên bị người nhấn vào tấm ván cửa, nắm lấy cằm nàng hôn một cái.

Khi tách ra, Tạ Chinh thở hổn hển nói với nàng: "Ta cũng muốn nàng ở lại đây, nhưng A Linh của ta sau này còn phải trở thành phu nhân hầu phủ, sẽ còn chấp chưởng tam quân, ta phải dùng tam môi lục sính cưới nàng qua cửa mới không coi là bôi nhọ nàng."

Trước đó hắn đã uống rượu, trong lúc ngà ngà say, lại nghe nàng nói những lời ấy nên không kìm được mà động tình.

Nhưng trong bữa ăn đã hoàn toàn bình tĩnh lại, Tạ Trung nhờ nàng mang đồ ăn đến, nếu tối nay nàng không ra khỏi phòng của hắn, người tinh mắt sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.

Ngay cả khi thôn trang này cũng chỉ có tâm phúc sẵn sàng c.h.ế.t vì hắn, Tạ Chinh cũng không muốn bọn họ nghĩ Phàn Tiểu Linh qua đêm trong phòng của hắn như thế này.

Về tình cảm, nàng có vẻ nhìn như thận trọng, khi chưa động lòng thì cân nhắc tất cả.

Nhưng sau khi nàng thật sự bày tỏ sự chân thành của mình với hắn, nàng hoàn toàn không quan tâm đến lễ giáo thế tục.

Nàng trao cho hắn những gì chân thành nhất, ấm áp nhất, khiến hắn không thể không trân trọng nàng.

A Linh của hắn, xứng đáng với những điều tốt nhất trên thế gian này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play