Khóe miệng của Tùy Nguyên Hoài cứng đờ một chút, sau đó ngước mắt nhìn kỹ nữ nhân trước mắt.
Nàng ta chủ động đến gặp hắn ta? Đây quả thật là một chuyện cười.
Trước nay nàng ta chưa bao giờ chủ động gặp hắn ta, trừ khi nàng ta có yêu cầu điều gì đó.
Đáy mắt Tùy Nguyên Hoài lóe lên tia nham hiểm hung ác, cười lạnh nói: "Có việc muốn cầu xin ta à?"
Du Bảo Nhi không dám giả vờ ngủ, nắm chặt ống tay áo của Du Thiển Thiển.
Du Thiển Thiển bình tĩnh siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của nhóc, nhìn Tùy Nguyên Hoài một cách bình tĩnh.
Mái tóc lòa xòa trước trán của nàng ta hơn nửa năm này đã sớm được gọn lên, sau khi chải hết lên, lộ ra cái trán trơn bóng, khuôn mặt càng giống một chiếc khay bạc, ôn nhu mà uyển chuyển.
Nàng ta nói: "Vị nữ tướng quân đến khiêu chiến kia vốn là người quen cũ của ta, tranh đấu của thất phu, cớ gì tai họa lại đẩy lên trên nữ tử? Xin giữ lại tính mạng của nàng ấy."
Nàng ta còn không biết Tùy Nguyên Hoài sớm đã hạ lệnh bắt sống Phàn Tiểu Linh, toàn bộ tây bắc chỉ có một vị nữ tướng tiếng tăm lẫy lừng, Du Thiển Thiển nghe nói nữ tướng xuất trận kia tự xưng là Mạnh Tiểu Linh, cho nên đã sớm đoán được đó là Phàn Tiểu Linh.
Tùy Nguyên Hoài có hai vạn binh lính, ở Lư thành chỉ còn sót lại hai ngàn tàn binh, sao có thể ngăn cản được.
Nàng ta không thể cứu nhiều người hơn, chỉ muốn cầu xin Tùy Nguyên Hoài một ân tình, bất luận như thế nào nàng ta cũng muốn bảo vệ Phàn Tiểu Linh.
Tùy Nguyên Hoài nghe vậy lập tức cười lạnh hai tiếng: “Tự thân ngươi cũng khó có thể đảm bảo, ngược lại còn thông cảm với a miêu a cẩu bên ngoài?"
Du Thiển Thiển khẽ mím đôi môi đầy đặn của mình, nói: "Cho nên ta mới van cầu ngươi."
Những ngón tay tái nhợt lạnh lẽo không hề báo trước nắm lấy hàm dưới của nàng ta, Du Thiển Thiển bị buộc phải ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt đen kịt của Tùy Nguyên Hoài, chỉ cảm thấy cả ngươi tựa như bị cái lưỡi đầy nọc độc cuốn lấy, lạnh lẽo và nhớp nháp, thân hình lập tức trở nên cứng ngắc.
Tùy Nguyên Hoài chỉ cách nàng ta nửa thước, bễ nghễ nhìn lấy nàng ta, giễu cợt nói: “Đây là thái độ cầu người của ngươi sao?”
Hắn ta quanh năm uống thuốc, cơ thể hắn ta thấm đẫm mùi thuốc đắng, khi áp sát gần, hơi thở của Du Thiển Thiển tràn ngập mùi thuốc trên người hắn ta.
Trên chiếc càm bị bóp lấy, cảm giác lạnh lẽo của đầu ngón tay hắn ta vẫn còn rõ ràng.
Du Thiển Thiển nhíu đôi mày dài thanh tú, nhìn nam nhân tái nhợt mà u ám trước mặt, hỏi: “Ngươi muốn ta cầu xin ngươi thế nào?”
Tùy Nguyên Hoài dường như không ngờ rằng nàng ta lại bình tĩnh hỏi mình như vậy, trong một khoảnh khắc, đôi mắt hắn ta tràn đầy sự thù hận, mặc kệ Du Bảo Nhi vẫn ở trong xe, đột nhiên cúi đầu thô bạo hôn người trước mặt.
Du Thiển Thiển chỉ cảm thấy một cỗ đau đớn ở trên môi, đến khi lấy lại tinh thần thì vội vàng lấy tay che mắt Du Bảo Nhi.
Cũng may hắn ta nhanh chóng đứng dậy, Du Thiển Thiển lấy tay lau môi mình, quả nhiên nhìn thấy máu, cảm thấy hơi đau nên nhíu mày.
Nhìn thấy vết m.á.u trên môi nàng ta, nguồn cơn hung ác nham hiểm của Tùy Nguyên Hoài mới giảm đi mấy phần, hắn ta cụp nửa mắt xuống, ngữ khí mỉa mai, tựa hồ là dùng giọng điệu châm chọc che đậy chút cảm xúc trong lòng, nói: "Tối nay tới phòng của ta."
Cho đến khi hắn ta vén rèm ra khỏi xe ngựa, Du Thiển Thiển vẫn im lặng không lên tiếng.
Du Bảo Nhi dùng đôi mắt to đen láy mà nhìn mẫu thân gầy yếu mà cứng cỏi của mình, nhỏ giọng gọi: "Mẫu thân... "
Nhóc dùng một tay giữ chặt ống tay áo của Du Thiển Thiển, môi cũng mím thật chặt.
Nhóc không muốn một mình mẫu thân đi gặp người kia.
Du Thiển Thiển ôm đứa nhỏ vào trong lòng, vỗ vỗ lưng của nhóc một chút: "Đừng sợ, không sao, chỉ cần có thể cứu được Tiểu Linh cô cô của con, đây thì coi là gì?"
Du Bảo Nhi vẫn không nói chuyện.
Du Thiển Thiển nhìn rèm cửa xe đung đưa trong gió, bình tĩnh nói: "Ninh Ninh nhỏ tuổi hơn con, con bé đã không còn phụ mẫu, nếu như cũng mất đi trưởng tỷ, về sau phải làm sao bây giờ?"
Đôi mắt đen nhánh của Du Bảo Nhi cuối cùng cũng có một số cảm xúc khác.
Du Thiển Thiển vỗ vỗ đầu của nhóc, nói: "Kiên nhẫn thêm một chút."
*
Sau khi qua mấy trận mắng mỏ trên chiến trường, Phàn Tiểu Linh nhìn thấy quân trận của địch ở xa mới tách ra một con đường nhỏ, mấy người cùng nhau đi tới.
Một tên võ tướng vạm vỡ phóng ngựa tới, trong tay cầm hai lưỡi búa hét lớn: "Chớ có càn rỡ, để bản tướng quân tới chăm sóc ngươi!"
Cùng với tên võ tướng kia còn có hơn mười người, bọn chúng ăn mặc quân phục thống nhất, nhưng nhìn không giống như tướng lĩnh trong quân, lần đầu tiên Phàn Tiểu Linh nhìn thấy bọn chúng, mí mắt phải điên cuồng giật giật.
Một cảm giác khó chịu quanh quẩn toàn thân mà chính nàng cũng không thể diễn tả được.
Tên võ tướng một thân áo giáp thúc ngựa rống lên một tiếng dài, Phàn Tiểu Linh dừng suy nghĩ của mình, thúc ngựa tiến đến nghênh đón.
Mượn thế ngựa va chạm, mạch đao cùng với búa hai lưỡi cọ sát b.ắ.n ra tia lửa, sau khi hai người loạng choạng mấy trượng, liền quay đầu ngựa lại c.h.é.m tới.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Phàn Tiểu Linh đã cùng tên tặc tướng kia so qua mấy chiêu, lực cánh tay của đối phương không tệ, nhưng chiêu thức quá cứng nhắc, nếu thật sự muốn g.i.ế.c hắn ta, không tới ba chiêu nàng có thể đánh người xuống ngựa.
Nhưng trước mắt là muốn kéo dài thời gian, Phàn Tiểu Linh cố ý nhường, hai người ngươi tới ta đi, phi ngựa vòng vòng quanh bãi đất trống trên chiến trường hơn nửa vòng còn chưa phân được thắng bại.
Ước chừng qua một khắc sau, hơn mười mấy người quan sát trận chiến ở đối diện cũng nhìn thấy được nàng cố ý trì hoãn, đều vội vàng cưỡi ngựa chạy tới.
Phàn Tiểu Linh thầm nghĩ không ổn rồi, vội vàng dùng sóng đao đánh tên tặc tướng kia xuống ngựa.
Ở đối diện xông tới không nhiều không ít, vừa đúng mười sáu người.
Mười sáu binh lính tinh nhuệ ở phía sau Phàn Tiểu Linh nghĩ đối phương muốn đấu một chọi một, lần lượt lao về phía trước.
Nhưng đây cơ hồ biến thành trận đồ sát đơn phương.
Mười sáu tên ở phía đối diện kia, chiêu thức phảng phất như ma quỷ, tướng sĩ Tế châu cầm thương còn chưa kịp tới gần bọn chúng, đã bị đao pháp tinh tinh xảo mà chuẩn xác chặt đứt đầu.
Bọn chúng tựa như những đao phủ đã khổ luyện trong nhiều năm, mỗi đao vung ra đều chỉ là để g.i.ế.c người.
Phàn Tiểu Linh đã tận dụng lợi thế của mạch đao dài một tấc mới cứu được tướng sĩ cách gần mình nhất, nhưng lưỡi đao của tên đối diện xoay chuyển, trên tay của Phàn Tiểu Linh đã bị cắt một vết thương dài.
Nàng nhanh chóng giơ đao bức lui đối phương, giữ khoảng cách an toàn.
Tim nàng đập thình thịch, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, khó có thể cầm vững được chuôi đao.
Phàn Tiểu Linh chưa bao giờ cảm thấy cái c.h.ế.t gần với mình như vậy, nhóm người trước mặt này không phải là người bình thường biết sợ hãi hay khiếp đảm.
Bọn chúng tựa như cỗ máy g.i.ế.c người, không biết mệt mỏi, không sợ đau đớn.
Những người bên cạnh không ngừng ngã xuống, Phàn Tiểu Linh đã c.h.é.m được một tên quân địch, một đao kia cơ hồ c.h.é.m đứt toàn bộ cánh tay hắn ta, nhưng đối phương thậm chí không kêu rên một tiếng, trực tiếp lăn vào lưỡi đao của nàng, rạch thêm một vết thương khác ở eo bụng của nàng.
Phàn Tiểu Linh một tay chống đỡ đau, một tay che vết thương trên bụng mình đang chảy máu, cắn chặt răng nhìn mười mấy người đang vây chặt mình cách đó một trượng.
Nàng đã phát hiện ra cách ra chiêu của bọn chúng, những người này đều thẳng tay lấy tính mạng của các tướng sĩ khác.
Nhưng tên vừa rồi kia rõ ràng đã có cơ hội trực tiếp lấy tính mạng của nàng, bất quá chỉ rạch một đao lên eo của nàng.
Nàng chợt hiểu được, bọn chúng muốn bắt sống nàng.
Một giọt mồ hôi rơi xuống từ mi mắt, Phàn Tiểu Linh cởi bỏ băng quấn trên tay, giữ chặt chúng trên bụng để cầm máu.
Người đối diện tựa hồ cảm giác được nàng đã cạn kiệt sức lực, lúc này cũng không có ra tay.
Trên cửa thành, hai mắt Tạ Ngũ đỏ ngầu, lớn tiếng quát: "Đây không phải người trong quân, là tử sĩ đặc biệt thuần dưỡng, nhanh mở cửa thành, để ta đi ra ngoài trợ giúp sức lực cho đô úy!"
Hà phó tướng quân kinh ngạc nhìn mười mấy binh lính tinh nhuệ kia trong chớp mắt đã bị đối phương g.i.ế.c gần hết, cũng kinh hãi không thôi, nhưng lúc này mở cửa thành chẳng khác nào cho đối phương cơ hội công thành.
Ông ta đau lòng nói: "Cửa thành không thể mở được, Phàn đô úy cùng với mười sáu nghĩa sĩ kia vì bách tính Lư thành mới ra ngoài, nếu lúc này mở cửa thành, tính mạng của mấy chục vạn bách tính trong thành sẽ đi về đâu?"
Tạ Ngũ nhìn Phàn Tiểu Linh bị bao vây bên dưới, nghĩ về những lời trước đó của Phàn Tiểu Linh bàn giao với mình, hắn ta oán giận nện quyền vào tường thành.
Cuối cùng, hắn ta tựa hồ đã quyết định cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Mang dây thừng tới!"
Dưới lầu, Phàn Tiểu Linh băng bó vết thương ở bụng, lấy ra một đôi bao cổ tay da hươu đeo ở trên tay mình.
Nàng vốn đã định vứt bỏ đôi bao cổ tay kia, nhưng khi nhổ trại nhanh lao đến Lư thành, quỷ thần xui khiến nàng vẫn để ở trên người.
Hiện tại có thể coi như đã giúp ích lớn cho nàng.
Khi hai tay nàng nắm chặt mạch đao lần nữa, tên tử sĩ như ma quỷ ở đối diện tới gần, lưỡi đao lại muốn rạch lên eo của nàng, Phàn Tiểu Linh vung mạch đao một vòng, buộc tên kia phải lùi lại, thuận thế rạch lên bụng của tên kia.
Đối phương liếc nhìn vết thương trên người, cùng những tử sĩ khác cho nhau một ánh mắt, đột nhiên cùng nhau phát động, cùng công kích Phàn Tiểu Linh.
Quân phòng thủ ở trên cửa thành điên cuồng chửi bới: "Một đám chó đẻ, mười mấy hán tử đánh một nữ tử, cũng chỉ có chó săn Tùy gia mới làm ra loại chuyện này!"
Bên trong quân trận phản tặc có chút chấn động, nhưng tại chiến trường sinh tử đối đầu không rảnh để phân ra chút tinh lực nào để quản cái khác, mười mấy tên tử sĩ như mắt điếc tai ngơ với những lời thóa mạ ở trên cửa thành, không ngừng thay đổi chiêu thức g.i.ế.c chóc.
Phàn Tiểu Linh không phân biệt được trên mặt mình là m.á.u hay mồ hôi, nàng chỉ chuyên tâm nhìn những người cầm đao tiến đến gần.
Chiêu thức võ công của bọn họ khác với tất cả những tướng lĩnh trước đó nàng đã gặp trên chiến trường.
Âm độc, xảo quyệt, xuất kỳ bất ý.
Cũng may trước đó nàng và Tạ Chinh đã trải qua mấy lần truy sát, về sau khi cùng luyện tập với Tạ Chinh, nàng cũng đã giật mình vì chiêu thức quỷ dị và tốc độ nhanh chóng của hắn, cũng học được mấy chiêu từ hắn.
Có phần nội tình này, cộng thêm đám người kia cố ý muốn giữ tính mạng của nàng, nàng đã kiên trì chống đỡ trước sự bao vây của mười mấy người này được mấy khắc.
Chém, chặt, quét, chọc, trảm... Mạch đao trong tay nàng được múa thành tàn ảnh.
Vung đao hồi lâu khiến hai cánh tay nàng đau nhức, m.á.u chảy thấm cả cánh tay nhưng nàng vẫn không dám dừng lại.
Thời gian tựa như trôi chậm lại, chậm đến mức nàng có thể nhìn thấy rõ mỗi tên tử sĩ đưa tay vung tay, mạch đao đều có thể chính xác đỡ đòn tất cả, nơi mắt không nhìn thấy được, luồng khí lưu động bị đao phong phá vỡ cũng trở nên rất rõ ràng.
Lúc trước khi Phàn Tiểu Linh luyện võ, phụ thân nàng nói sau khi nhập môn tập võ, chiêu thức nhất định phải nhanh hơn đôi mắt mới được.
Nhưng sau khi học xong hết, lại có cảm giác quay về căn bản, chiêu thức dù nhanh đến đâu cũng phải nhìn rõ chiêu thức của đối phương, đó mới là thượng thừa.
Nàng đã bế tắc ở điểm này, cho tới nay cũng không hiểu những gì phụ thân nàng nói, mắt nhanh hơn chiêu thức, nhưng tại thời điểm này nàng đã có đột phá.
Nàng liên tục né tránh được lưỡi đao dường như không thể tránh được, còn trở tay c.h.é.m c.h.ế.t ba tên tử sĩ.
Những tên tử sĩ còn lại cũng đều bị thương.
Bọn họ là nhóm tử sĩ tinh nhuệ nhất bên cạnh Tùy Nguyên Hoài, chưa bao giờ thua kém khi giao thủ với tử sĩ chữ “Thiên” do Ngụy Nghiêm thuần dưỡng, nhưng ngay tại hôm nay, mười sáu tên địch một, lại bị một nữ tử cầm chân gắt gao.
Tên tử sĩ cầm đầu nhìn thấy ánh mắt của Phàn Tiểu Linh đã thay đổi, khi lại xuất chiêu, rõ ràng đã sắc bén hơn.
Phàn Tiểu Linh miễn cưỡng đánh được vài chiêu, nhưng thật sự không còn khí lực để chống đỡ, bị một tên khác c.h.é.m một đao ở sau lưng.
Vết m.á.u chảy từ khóe miệng mím chặt của nàng, nàng có thể nhìn rõ từng chiêu từng thức của tử sĩ kia, nhưng có thể bởi vì bị trọng thương, lại bị kiệt sức, dù là mắt có thể nhìn rõ, nhưng khi vung đao cũng trở nên chậm chạp.
Thanh đao cuối cùng c.h.é.m về phía nàng kia, tiếp xúc với mũi mạch đao của nàng, sau khi bộc phát gần hết lực hướng về phía cánh tay phải của nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT