Trịnh Văn Thường đang đi ở phía trước, thân hình hiển nhiên đã lảo đảo một chút, sau đó đẩy những tiểu binh đang hoảng loạn ở hai bên bậc thang của bức tường thành sang một bên, lao nhanh về phía trên cửa thành.
Phàn Tiểu Linh đi sau hắn ta một bước, chờ khi nàng đi lên đến thành lầu, đã nhìn thấy tướng sĩ quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thương cùng với bách tính đang vùi đầu lau nước mắt, không biết là quá mức bi ai hay là mệt mỏi vì từ trên chiến trường xuống, chớp mắt nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu choáng váng nặng nề, đột nhiên sinh ra một cảm giác thê lương cùng bàng hoàng.
Mặc dù trên đường đến đây, nàng đã tưởng tượng ra cục diện khi Lư thành bị phá, nhưng tận mắt nhìn thấy vị lão nhân đứng trước trận chống đỡ kiếm mà chết, cỗ đau thương kia trong chốc lát thật sự dang lên như núi kêu biển gầm, khiến cho nàng khó mà thở nổi.
"Đại nhân?"
Cổ họng Trịnh Văn Thường nghẹn lại, khó khăn mở miệng gọi vị lão nhân đã cứng đờ một tiếng, hán tử thân cao tám thước, hốc mắt đỏ hồng, sau một câu kia liền nghẹn ngào không thành tiếng.
Hắn ta giơ tay giúp vị lão nhân đã c.h.ế.t kia khép lại đôi mắt vẫn còn mở trừng uy nghiêm, quỳ xuống và dập đầu thật mạnh với lão nhân cho đến khi trán bị rách ra, nước mắt chảy dài, trong miệng chỉ nói một câu: "Học trò đến muộn, là học trò trở về muộn..."
Phó tướng ở một bên đỏ mắt không đành lòng, đỡ là Trịnh Văn Thường nói: "Văn Thường, chớ có như thế, đại nhân bị trọng thương chưa lành, lại vất vả lâu ngày thành bệnh, biết được phản tặc tập kích Lư thành, bất chấp bệnh tật vội ra roi thúc ngựa chạy đến, lấy thân thể dầu cạn đèn tắt đợi các ngươi đến chi viện Lư thành, nghĩ lại có thể trong lòng đại nhân cũng vui mừng. Hiện tại kẻ thù đang ở trước mắt, ngươi đừng giày xéo thân thể của mình, đẩy lùi phản tặc mới là điều mà đại nhân muốn nhìn thấy!”
Trịnh Văn Thường ngước đôi mắt đầy tơ máu, nhìn đại quân phản tặc dàn thành từng ô màu đen cưới chân cửa thành, lẩm bẩm: "Đúng vậy, phản tặc, bọn chúng đáng chết!"
Hắn ta nắm chặt hai tay lại, khớp xương kêu răng rắc, sau khi đứng dậy, trực tiếp hạ lệnh: "Tất cả tướng sĩ nghe lệnh! Theo ta ra khỏi thành nghênh chiến, lấy thủ cấp của Tùy Nguyên Hoài, báo thù cho đại nhân!"
Phó tướng quân vội vàng khuyên nhủ: "Văn Thường, không nên lỗ mãng! Hiện tại có hai vạn phản tặc vây thành, ngươi kích động ra thành nghênh chiến, không khác nào lấy trứng chọi đá!"
Đám người Phàn Tiểu Linh chỉ mang theo ba ngàn kỵ binh, trải qua trận kịch chiến g.i.ế.c vào trong thành, bây giờ chỉ còn lại hai ngàn.
Hai ngàn nhân mã chống lại hai vạn quân, thủ thành thì có thể, nhưng mở cửa thành nghênh chiến, đó chính là tự tìm đường chết.
Gân trên mu bàn tay Trịnh Văn Thường nổi lên, hắn ta nhìn cỗ xe tám ngựa ở trung tâm được hàng ngàn quân tốt bảo vệ, răng hàm cắn chặt: “Một mình ta ra khỏi thành, đi lấy thủ cấp của Tùy Nguyên Hoài!"
Nói xong lời này, hắn ta nhấc thương muốn đi xuống thành, hắn ta giống như một cơn bò điên muốn đấu bò, phó tướng đưa tay ra muốn kéo lại nhưng không thể kéo được hắn ta.
Khi đi ngang qua trước mặt của Phàn Tiểu Linh, Phàn Tiểu Linh vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên nhướng mày, đòn đánh của nàng nhanh như chớp, trực tiếp dùng một tay c.h.é.m vào gáy Trịnh Văn Thường, sau khi mắt tối sầm liền ngã gục xuống.
"Văn Thường!"
Phó tướng vội vàng đỡ lấy Trịnh Văn Thường, lúc đầu còn có chút lo lắng, thấy hắn ta hôn mê bất tỉnh, rất nhanh đã hiểu được khổ tâm của Phàn Tiểu Linh, hiện tại toàn bộ tây bắc, trong quân chỉ có một nữ tướng, phó tướng có thể dễ dàng đoán ra thân phận của nàng, rất cảm kích nói: "Đa tạ Phàn đô úy đã ra tay tương trợ!"
Phàn Tiểu Linh nói: “Đỡ Trịnh tướng quân xuống đi, để hắn nghỉ ngơi một lát.”
Viên phó tướng ra hiệu cho mấy tiểu binh đến đỡ Trịnh Văn Thường đi xuống, rồi gọi người mang cáng đến, cẩn thận đặt t.h.i t.h.ể của Hạ Kính Nguyên lên đó.
Sau khi lão nhân khép lại hai mắt, khuôn mặt vẫn uy nghiêm như trước, nhưng giữa hai lông mày lại có một cảm giác bình yên.
Khi những tiểu binh nhấc t.h.i t.h.ể của Hạ Kính Nguyên xuống, Phàn Tiểu Linh lặng lẽ nhìn lão nhân đã qua đời một lúc, khẽ gọi một tiếng: "Thế bá."
Lập tức đưa ra lời hứa hẹn: "Cháu sẽ giữ vững Lư thành, không cho phản tặc bước vào một tấc đất của Tế châu."
Một câu trước là lấy thân phận nữ nhi của cố nhân để gọi vị lão nhân đức độ này, một câu sau, chính là lấy thân phận thuộc hạ để hứa hẹn.
Phó tướng nhìn thấy cũng có cảm giác khó chịu, chỉ nói: “Phàn đô úy cũng nén bi thương.”
Thi thể của Hạ Kính Nguyên đã bị quân binh đưa xuống dưới, Phàn Tiểu Linh yên lặng gật đầu, vừa định xoay người nhìn tình hình dưới cửa thành, trinh sát vẫn theo dõi động tĩnh của phản tặc dưới thành đã chạy đến báo tín với phó tướng: "Tướng quân, phản tặc lại chuẩn bị công thành!"
Viên Phó tướng nghe vậy thì tái mặt sợ hãi, vội vàng đến lỗ châu mai của tường chắn để nhìn xuống.
Chỉ thấy phản tặc dưới thành đã điều chỉnh trận hình đã bị kỵ binh của Phàn Tiểu Linh làm phân tán, một lần nữa dùng khiên và cung thủ để mở đường, che chở cho phản tặc chuyển thang mấy đến sát thành lầu.
Phó tướng sứt đầu mẻ trán ra lệnh: "Các cung thủ, nhanh lên! Lấp đầy tất cả các lỗ châu mai, một tổ hai người thay phiên nhau!"
Hắn ta quay đầu lại nói với Phàn Tiểu Linh: "Phàn đô úy có bao nhiêu kỵ binh giỏi b.ắ.n cung? Trước tiên hãy phái người lấp đầy các lỗ trên mai trên cửa thành!"
Phàn Tiểu Linh vội vàng ra lệnh cho Tạ Ngũ: "Hãy gọi tất cả các cung thủ còn có thể ra chiến trường tới thành lầu."
Có thể trở thành kỵ binh phần lớn đều đã là người nổi bật nhất trong quân binh bình thường, cung thủ muốn kéo được trường cung thì cánh tay phải có nhiều sức lực, bởi vậy quân binh trong đội quân giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung càng ít.
Trong ba ngàn kỵ binh do Phàn Tiểu Linh mang về vốn có năm trăm cung thủ, khi vào thành đã thương vong không ít, hiện tại có thể chiến đấu được có hơn ba trăm người, đều được Tạ Ngũ dẫn đi lên, đi lấp vào lỗ châu mai trên tường Lư thành.
Những bách tính ban đầu ở trên cửa thành hỗ trợ thủ thành thì tự động đi xuống dưới lầu bên trong thành để giúp khuân vác vận chuyển binh khí, đá cùng khúc gỗ lăn.
Phàn Tiểu Linh đã đánh vài trận công thành, nhưng đây là lần đầu tiên nàng đánh trận thủ thành.
Không giống như trong trận chiến công thành trước đó, dựa vào một cỗ khí thế dũng mãnh thẳng tiến không lùi tấn công về phía trước, từ trên cửa thành nhìn xuống phản tặc công thành tựa như hải triều, tác động thị giác còn kích động hơn, quân trận phía dưới bao nhiêu xa có thể nhìn rõ, áp lực trong lòng tăng mạnh, rất dễ khiến lòng người sinh ra sự khiếp sợ.
Phó tướng hiển nhiên là người dày dặn kinh nghiệm, khi cung khiên của phản tặc tới gần tầm b.ắ.n thì cất giọng hô to để động viên cho tướng sĩ: “Phản tặc trước đó đã công thành, chúng ta ở trên đầu tường không đến một ngàn người đều có thể giữ vững, hiện tại đã có mấy ngàn binh lính tinh nhuệ đến giúp, từ từ nhắm mắt cũng phải đánh bại phản tặc cho lão tử!"
Ngay khi cung khiên của phản tặc lọt vào tầm bắn, ông ta liền hét lớn một tiếng: “Bắn tên!"
Trong thoáng chốc, những mũi tên b.ắ.n ra từ trên cửa thành như những ngôi sao băng, hai cung thủ đứng ở mỗi lỗ châu mai trên tường thành, sau khi một người b.ắ.n tên, người ở phía sau liền mở cung dựng dây, chờ cung thủ đứng đầu lui ra, cung thủ phía sau lập tức bổ sung vào b.ắ.n tên, dùng cách này để đảm bảo các mũi tên trên cửa thành không ngừng được b.ắ.n ra.
Phàn Tiểu Linh đi theo phó tướng, từ trên lỗ châu mai nhìn xuống dưới, phát hiện bên trong quân trận phản tặc không ngừng có tiểu tốt ngã xuống, nhưng phía đối phương nhiều người, người phía trước đã chết, người phía sau vẫn đạp lên t.h.i t.h.ể xông lên về phía trước tấn công.
Dựa vào chiến thuật biển người như vậy, chung quy thang mây lần nữa được dựng lên trên tường thành.
Trải qua trận chiến thủ thành trước đó, lần này quân phòng thủ trên cửa thành phản ứng rất nhanh, trong lúc cung thủ b.ắ.n tên, những quân binh khác cùng với bách tính cũng bắt đầu ném hòn đá, gỗ lăn, nhấc các thùng dầu hỏa lên đổ xuống lần nữa, lại một bó đuốc bỏ xuống, thang mây cùng với tiểu tốt phản tặc leo lên thang mây liền bị ngọn lửa bao trùm, tiểu tốt bị lửa cháy trên người kia kêu thảm thiết, nhưng xiêm y đã dính đầy dầu hỏa, chung quy vẫn bị thiêu cháy thành hỏa nhân, từ trên thang mây rơi xuống.
Khi Phàn Tiểu Linh lần đầu tiên lên chiến trường, khi nhìn thấy xác c.h.ế.t nàng đều có cảm giác buồn nôn đến mức nôn ra, nhưng bây giờ chứng kiến cảnh tượng giống như địa ngục nhân gian này, nàng vẫn cảm thấy buồn nôn, nhưng không còn buồn nôn đến muốn nôn nữa.
Nàng thậm chí có thể phân tích tình hình chiến đấu với vị phó tướng: "Hà tướng quân, ta thấy dầu hỏa không nhiều lắm, sao không dùng ít lại một chút? Thang mây kia có thể dùng tảng đá và gỗ lăn đập hỏng, vì vậy chỉ cần dùng đá và gỗ lăn đập là được."
Sau cuộc vây hãm Lư thành ban đầu, quân nhu ở Lư thành đều được chuyển đến Sùng châu cùng với quân phòng thủ trong thành.
Dù sao khi đó cũng không ai ngờ rằng, phản tặc bị mấy vạn đại quân vây thành như là thú bị nhốt, lại có thể trốn thoát phản công lại Lư thành.
Hà phó tướng thở dài nói: "Trước đây ta cũng nghĩ như Phàn đô úy, là do Hạ đại nhân đã nói, chúng ta không nên để phản tặc biết trong thành chúng ta không đủ vật tư, phản tặc tấn công nhiều lần, chúng ta sẽ chặn chúng lại, cho dù là chiến thuật biển người, bọn chúng cũng sẽ mệt mỏi, nếu biết trong thành không đủ vật tư, bọn chúng chỉ càng hăng hái công thành mà thôi. "
Phàn Tiểu Linh nghe vậy thì liền trầm mặc lại.
Hà phó tướng nói lời này cũng có lý, trong trận thủ thành này bọn họ chính là thế yếu, binh lực vốn đã không đủ, một khi vật tư lại khô kiệt, sĩ khí của phản tặc đương nhiên sẽ được nâng cao, muốn hạ gục Lư thành dễ như trở bàn tay.
Đợt công thành này của phản tặc, dựa vào hai ngàn kỵ binh vừa vào thành cùng với bách tính trong thành giúp đỡ, Lư thành cuối cùng được giữ vững lần nữa.
Nhìn thấy phản tặc giống như chó nhà có tang rút quân, những quân binh và bách tính trên cửa thành đều vui mừng khôn xiết.
Sau khi quan quân nhu kiểm đếm số lượng quân nhu còn sót lại không được bao nhiêu ở trên cửa thành, mang bộ mặt nặng nề đi tới tìm Hà phó tướng, nói: "Tướng quân, mũi tên của chúng ta không đủ dùng, cũng chỉ còn lại một vài thùng dầu hỏa."
Hà phó tướng liếc nhìn phản tặc dường như đang tổ chức lại quân trận phía dưới thành lần nữa, hỏi Phàn Tiểu Linh: “Phàn đô úy, đội quân của Đường tướng quân sẽ mất bao lâu mới có thể đến?"
Phàn Tiểu Linh nói: "Lư thành và Sùng châu cách nhau hơn trăm dặm, phía Đường tướng quân đang hành quân với tốc độ tối đa mà không mang theo bất cứ thứ gì, chí ít chúng ta phải thủ thêm hai canh giờ."
Hà phó tướng lại nhìn khói lửa hỗn loạn trên chiến trường dưới thành, chỉ nói: "Vậy chúng ta sẽ thủ thêm hai canh giờ nữa."
Trên mặt của Tạ Ngũ đang ở phía sau Phàn Tiểu Linh lộ ra vẻ kỳ lạ, nhưng không hề nói gì.
Trên toàn bộ cửa thành, chỉ có tiểu binh cấp thấp đang hoan hô trận thắng ngắn ngủi này, còn các tướng lĩnh ở trên tựa hồ cũng biết mũi tên, dầu hỏa, tảng đá và gỗ lăn không còn đủ, Lư thành không thể thủ được nữa.
Mọi người đều có vẻ nặng nề, nhưng không ai nói gì nhiều lời, vẫn làm những việc nên làm một cách có trật tự.
Thay vì chuẩn bị cho vòng thủ thành tiếp theo, không bằng nói là đang nghênh đoán một trận tử chiến oanh liệt.
Lúc này, dường như nỗi bi thương cũng trở nên thừa thãi.
Phàn Tiểu Linh nhìn những khuôn mặt hoặc nặng nề hoặc tràn đầy nụ cười rạng rỡ, sau khi trầm mặc mấy hơi, đột nhiên nói với Hà phó tướng: “Mạt tướng có biện pháp, có lẽ khiến cho Lư thành có thể thủ lâu hơn một chút.”
Hà phó tướng vội vàng hỏi: "Biện pháp gì?"
Phàn Tiểu Linh nói: "Mạt tướng sẽ mang mười mấy người ra khỏi thành khiêu chiến, đơn đấu với tướng lĩnh phía phản tặc bên kia, thừa dịp này Hà tướng quân có thể phong tỏa cửa thành."
Khi Hà phó tướng nghe nàng nói muốn lấy mạng của mình đi đổi lấy mấy khắc thủ thành, vội vàng nói: "Không thể!"
Phàn Tiểu Linh nói: "Đây là cách duy nhất mà hiện tại mạt tướng có thể nghĩ tới để kéo dài thời gian."
Nàng nhìn về phía Hà phó tướng: "Phản tặc trong một đêm trốn tới tận đây, quân nhu cùng lương thực nhất định cũng không đủ, một khi để bọn chúng tiến vào thành, bách tính trong thành sẽ gặp họa. Hạ đại nhân lấy thân vong mới có thể giữ vững được Lư thành, sao có thể bời vì chúng ta tiếc mạng liền bị phá ở trong tay chúng ta. Trong thành vẫn còn cần Hà tướng quân chủ trì đại cục, cho nên để mạt tướng ra ứng chiến."
Hà phó tướng lộ ra vẻ mặt khó xử.
Tạ Ngũ vội la lên: "Nếu đô úy nhất quyết muốn xuất chiến, thuộc hạ nguyện đi làm thay."
Lần đầu tiên Phàn Tiểu Linh nói những lời khó nghe với Tạ Ngũ: "Ngươi vẫn chưa đủ tư cách."
Hà phó tướng vỡ lẽ: "Phàn đô úy..."
Phàn Tiểu Linh khẽ mím môi, ôm quyền nói: “Hà tướng quân, mạt tướng là Mạnh Tiểu Linh, chính là hậu nhân Thường Sơn tướng quân Mạnh Thúc Viễn, khi quân vốn dĩ đã là đại tội, đời này mạt tướng không thể điều tra rõ chân tướng Cẩm châu năm đó, nay thay lại họ chính của tổ tiên, có thể làm chuyện tốt cho bách tính thiên hạ, cũng coi như là nối tiếp họ Mạnh, mong Hạ tướng quân thành toàn!"
Trong lòng Hà phó tướng chấn động, giãy giụa một hồi, cuối cùng nhẫn tâm nhắm mắt lại nói: "Chuẩn."
Phàn Tiểu Linh cảm kích nói: "Đa tạ tướng quân."
Nói xong, liền đi về phía dưới cửa thành.
Tạ Ngũ vội vàng đuổi theo: "Thuộc hạ cùng đô úy ra ngoài thành khiêu chiến."
Phàn Tiểu Linh dừng lại ở một nơi ít người, bất ngờ mở miệng bình tĩnh nói: "Tiểu Ngũ, trong những ngày ở trong quân này, đa tạ ngươi đã giúp đỡ. Ta biết ngươi và tiểu Thất ở lại bên cạnh ta là ý tứ của huynh ấy. Nhưng huynh ấy đều sắp cưới công chúa, nếu ta giữ các ngươi ở lại, trong lòng ta sẽ không vượt qua được.”
Tạ Ngũ vẫn luôn đi theo bên cạnh Phàn Tiểu Linh, con chưa biết chuyện hoàng đế phái khâm sai đến tứ hôn, bỗng nhiên như được điều này chỉ cảm thấy kỳ lạ, đồng thời cảm thấy hoảng hốt vì chuyện Phàn Tiểu Linh sẽ làm gì tiếp theo, vội vàng la lên: "Đô úy, bên trong chắc chắn có hiểu lầm gì đó, ai nói với đô úy chủ tử muốn cưới công chúa?"
Phàn Tiểu Linh không trả lời, chỉ nói: "Ta không trách huynh ấy, thảm án Cẩm châu đều khiến khắp thế gian chấn động, đổi lại là ai cũng không thể tha thứ được. Ta vẫn luôn cảm thấy phụ thân cùng với ngoại tổ phụ mình là trong sạch, nhưng đó chỉ là cảm giác của riêng ta mà thôi. Hôm nay nếu như ta bỏ mạng ở Lư thành, tạm thời cho là thay bọn họ chuộc tội, chỉ có một chuyện còn muốn nhờ tiểu Ngũ huynh đệ. Nếu là ta đi rồi, Lư thành có thể giữ vững, ngươi tránh đi tai mắt trong cung và Ngụy Nghiêm, tìm một gia đình tốt để nhận nuôi Ninh Ninh."
Nàng dừng một chút, hồi lâu sau mới nói: "Hiện tại điều duy nhất ta không buông xuống được, chính là muội ấy."
Trong lòng vẫn còn một người không thể buông tay, chỉ là đời này sớm đã hết duyên.
Tạ Ngũ đỏ mắt: "Đô úy..."
Phàn Tiểu Linh ôm quyền nói với hắn ta: "Xin kính nhờ."
Tạ Ngũ còn chưa kịp mở lời, Phàn Tiểu Linh đã quay người đi về phía đội ngũ đang tập hợp bên dưới chân thành.
Mười mấy người kia đều là người bản địa Tế châu, trên mặt đều mang vẻ nghiêm nghị thấy c.h.ế.t không sờn.
Phàn Tiểu Linh liếc qua từng gương mặt bọn họ một lượt rồi nói: "Chúng ta hãy ra khỏi thành, nếu có thể thủ nhiều hơn một khắc đợi được đại quân đến giúp, như vậy thì huynh đệ đồng đội, phụ lão hương thân sẽ không phải chết, về sau tên của chúng ta sẽ được người đời sau ghi nhớ, người trong nhà có thể nhận được trợ cấp của triều đình, nửa đời sau không lo cơm ăn áo mặc."
“Nếu như thủ không được, thành bị phá, chúng ta chỉ là một phần trong ngàn vạn thi cốt phía dưới cát vàng mà thôi, trong nhà còn có thê nhi lớn nhỏ có thể lang bạt trong chiến hỏa, cũng có thể c.h.ế.t dưới đao gươm của phản tặc."
Nói xong, nàng vượt lên ngựa, xông đến nhóm tiểu binh đang phòng thủ cửa thành lớn tiếng quát lên: "Mở cửa thành!"
Cửa thành nặng nề từ từ mở ra, phát ra tiếng "két két" như bánh xe lăn, khi Phàn Tiểu Linh một đao một ngựa ra khỏi thành, đám tiểu binh phản tặc thành một nhóm đen kịt ở phía xa hiển nhiên đều ngây ngẩn cả người.
Mười sáu binh tinh nhuệ ra khỏi thành, xếp thành trận nhạn phía sau lưng Phàn Tiểu Linh, giống như một đôi cánh mọc ra từ sau lưng nàng.
Mặt trời lặn chỉ còn lại vệt đỏ cuối cùng, lá cờ Tế châu trên cửa thành bị gió thổi bay phất phới, trong chiến trường hoàn toàn tĩnh mịch này, giọng nói của Phàn Tiểu Linh xé gió lọt vào tai mọi người: “Hậu nhân của Mạnh Thúc Viễn, Mạnh Tiểu Linh đang ở đây, tướng lĩnh phản tặc có dám ra nghênh chiến?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT