Trong bóng tối nhìn không rõ thần sắc Tạ Chinh, chỉ nghe hắn nói: "Nàng thua rồi."

Tiếng nói của hắn không biết vì sao lại có chút trầm khàn.

Phàn Tiểu Linh nhớ lại từng chiêu từng thức vừa rồi, mấp máy môi, muốn nhúc nhích lại phát hiện thanh gậy gỗ trong tay Tạ Chinh không có ý định thu hồi lại, nàng có chút không phục nói: "Lại đến đi!"

Nhưng người trước mặt không hề chớp mắt mà chỉ nhìn chăm chú vào nàng.

Phàn Tiểu Linh ngước mắt đối mặt nhìn hắn, bị sắc đen trong ánh mắt hắn làm cho giật mình, theo bản năng muốn quay đi chỗ khác, nhưng lại như bị thứ gì đó mê hoặc, nàng chỉ ngây người nhìn hắn.

Khi hắn cúi đầu hôn nàng, hô hấp của nàng có hơi cứng lại, chỉ nghe được tiếng nước chảy róc rách bên bờ sông, hàng mi dài khẽ run rẩy, từ từ nhắm mắt lại.

So với lần trước, lần này hắn hôn rất nhẹ nhàng, nhưng lại thêm trúc trắc.

Phàn Tiểu Linh cảm thấy mình hô hấp nhanh liền khó thở, cho nên đẩy hắn ra, nhưng hắn đã nắm lấy hai tay nàng ấn lên đỉnh đầu, tay còn lại thì nắm lấy cằm nàng hôn rất sâu.

Không biết có phải vừa luyện võ qua hay không mà toàn thân nóng như lửa đốt, hơi thở như muốn bốc hỏa, chiếc áo mùa hè mỏng manh cũng không ngăn được thân nhiệt nóng như lửa đốt của hắn.

Hơi nóng càng làm cho mùi hương trên người hắn tăng nhiều hơn, không phải mùi huân hương hay là mùi mồ hôi, mà là một mùi đặc thù chỉ thuộc về hắn, rất dễ chiu.

Có lẽ là do thiếu dưỡng khí, không giống như môi lưỡi tê dại sau khi bị hôn lần trước, Phàn Tiểu Linh cảm thấy tay chân bủn rủn, hơi đứng không vững.

Người trước mặt hình như còn tệ hơn nàng, hắn vùi đầu vào hõm cổ nàng, thở hồng hộc như dã thú sắp phát cuồng, hơi thở phun ra ở bên cổ nàng có chút đốt người.

Phàn Tiểu Linh theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, tận lực quay đầu sang một bên, thử suy nghĩ một chút, đề nghị: "Hay là chúng ta lại đánh thêm một trận đi?"

Người trước mặt đột nhiên oán hận cắn một ngụm nhỏ trên cổ nàng, một ngụm này như muốn trả thù.

Cảm giác đau đớn nhỏ bé mơ hồ rõ ràng khiến Phàn Tiểu Linh há hốc mồm không dám nói thêm nữa.

Nàng không biết nhiều về chuyện giữa nam nữ, nhưng nàng cảm thấy sau khi nghe thấy tiếng hít thở nhẹ của hắn, cơ thể hắn dường như trở nên căng thẳng hơn, hai bên thái dương có mồ hôi nhàn nhạt.

Phàn Tiểu Linh nhận thấy hắn không thoải mái, vì vậy nàng vỗ nhẹ vào lưng hắn để trấn an.

Hắn nới buông hàm răng cắn cổ nàng, lấy khoảng cách nửa thước nhìn chằm chằm vào nàng, con ngươi so với màn đêm còn đen hơn, trong giọng nói khàn khàn có chút mềm mại: “Phàn Tiểu Linh, khi nào thì ta mới có thể cưới nàng?”

Hắn thật sự rất đẹp mắt, mái tóc ướt đẫm mồ hôi rối tung trên trán, trong đôi mắt phượng sâu thẳm ẩn chứa một chút thỏa hiệp và ủy khuất không rõ ràng, đôi môi mím chặt đến mức khiến người ta muốn hôn lên.

Phàn Tiểu Linh cảm thấy trong lòng mềm nhũn, đưa tay sờ sờ mặt của hắn, vô cùng nghiêm túc nói: "Chờ khi nào ta tích đủ 'của hồi môn' cho mình, ta liền gả cho huynh."

Của hồi môn nàng muốn đương nhiên không phải tiền tài, mà là điều nàng đã nói qua với hắn, một phần sức mạnh có thể cùng hắn sóng vai.

Tạ Chinh nhìn chằm chằm nàng: "Được, ta sẽ chờ nàng. Đời này không phải nàng ta sẽ không cưới, nàng cũng không thể gả cho người khác."

Phàn Tiểu Linh buồn cười nói: "Ta đã lớn như vậy, chỉ thích có một mình huynh, không gả cho huynh thì gả cho ai?"

Những lời này khiến Tạ Chinh rung động một hồi lâu.

Phàn Tiểu Linh nói ra một câu như vậy liền cảm thấy có chút ngại ngùng, liền dời mắt đi chỗ khác nói: "Chắc là Triệu đại nương nấu cơm xong rồi, chúng ta trở về đi."

Tạ Chinh đột nhiên hỏi một câu: "Vị hôn phu trước đó của nàng thì sao?"

Từ khi Phàn Tiểu Linh rời khỏi huyện Thanh Bình đến nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, đều đã sớm quên mất có một người như Tống Nghiễn, hiện tại nghe Tạ Chinh nhắc tới, không thể tin nhìn về phía hắn: "Huynh cho rằng ta sẽ thích hắn sao?"

Tạ Chinh nặn ra hai chữ: "Lúc trước."

Phàn Tiểu Linh không ngờ rằng hắn lại đột nhiên lại lôi ra chuyện cũ, phải biết rằng lúc trước hắn đã tuyệt đối khinh thường Tống Nghiễn.

Nàng bất đắc dĩ nói: "Mặc kệ huynh có tin hay không, lúc trước cũng không có."

Nàng gãi đầu một cái, xấu hổ nói: "Kỳ thật... Ta và hắn không quá thân thuộc lắm, lúc trước phần lớn hai nhà đều là trưởng bối tiếp xúc với nhau, từ nhỏ đến lớn trong lòng hắn đều tràn đầy sách thánh hiền, khi ta còn bé đi theo đám trẻ con trong ngõ chơi đùa, khi trưởng thành thì lại bị mẫu thân ta quản giáo, rất ít khi nhìn thấy hắn, cho dù có gặp phải cũng không thể nói được mấy câu. Ta vẫn luôn cảm thấy hắn rất kiêu ngạo, tựa hồ như không quá muốn cưới một nữ đồ tể như ta, ta thậm chí còn từng nói với hắn chuyện bỏ qua hôn sự."

Tạ Chinh đột nhiên nói ra một câu: "Nàng đã cho hắn một đôi tượng đất sét."

Phàn Tiểu Linh quả thật trợn mắt há mồm, lần đầu tiên nàng cảm thấy trí nhớ của người này cũng quá tốt rồi.

Nàng lắp bắp nói: “Không phải, lúc đó ta còn chưa tròn tám tuổi, đưa cho hắn đôi tượng đất sét cũng không phải vì tình cảm nam nữ, chỉ là phụ thân của hắn vừa rời khỏi nhân thế, ta nhìn thấy hắn đáng thương nên mới đưa cho."

Khóe môi của Tạ Chinh nhếch lên không nói lời nào.

Phàn Tiểu Linh vò đầu bứt tóc hỏi: "Lúc trước có bao giờ huynh vì lễ tiết khách khí mà đưa đồ vật cho tiểu cô nương chưa?"

Đối phương lạnh lùng buông ra hai chữ: "Không có."

Phàn Tiểu Linh thật sự không biết nên giải quyết tình huống hiện tại như thế nào, phảng phất nàng tựa như một lãng tử tình trường đào hoa, gặp được cô nương mình ngưỡng mộ trong lòng, đối phương lại đột nhiên quan tâm đến quá khứ của nàng.

Nàng thở dài: "Nếu như huynh để ý..."

Đối phương đánh gãy lời nói của nàng: "Ta không ngại."

Phàn Tiểu Linh: "..."

Lời này được coi như thế nào?

Nàng và người trước mặt mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Cuối cùng, Tạ Chinh rũ xuống đôi mi đen dày mảnh khảnh, nói: “Trở về thôi.”

Bóng lưng xoay người rời đi, dưới ánh trăng thanh lệ mà cô độc. Khi Phàn Tiểu Linh kéo thanh mạch đao đuổi theo, nàng còn đang một mặt mê mang, không biết vì sao mình đột nhiên trở thành một kẻ đốn tim làm tan nát cõi lòng thiếu nữ.

-

Trên đường đi, Phàn Tiểu Linh lại có ý đồ thử trò chuyện với Tạ Chinh, nhưng hắn trên cơ bản chỉ đáp lại một hai chữ.

Phàn Tiểu Linh cũng nhìn ra trong khoảng thời gian ngắn hắn không muốn nói chuyện với nàng, vì vậy nàng cũng dứt khoát ngậm miệng không nói một lời nào với hắn nữa cho đến khi về đến nhà.

Trong lúc dùng cơm, Triệu đại nương có lẽ cũng nhận thấy bầu không khí kỳ lạ giữa hai người bọn họ.

Sau bữa ăn, Tạ Ngũ và Tạ Thất vội vàng tranh việc thu dọn bát đĩa, Tạ Chinh ngồi trong sân trò chuyện câu được câu không với Triệu đại thúc, Phàn Tiểu Linh đi tìm chăn bông trải trên sàn nhà.

Trong viện chỉ có ba gian phòng, ngày thường Triệu đại nương cùng Trường Ninh một phòng, Tạ Thất một phòng, phòng còn lại là dành cho Phàn Tiểu Linh.

Mỗi lần Phàn Tiểu Linh trở về, Triệu thợ mộc cùng Tạ Ngũ về cơ bản là cùng nàng trở về, lúc này Trường Ninh bình thường đều ngủ cùng Phàn Tiểu Linh, đôi lão phu thê Triệu gia ở một phòng, Tạ Ngũ thì chen chúc với Tạ Thất trong một phòng.

Trong tình huống như đêm nay, tất nhiên cần phải có người ngã lưng ra đất nghỉ ngơi.

Khi nàng ôm chăn định quay về phòng, Triệu đại nương nghiêm mặt chặn cửa lại nói: “Tiểu Linh, đại nương có mấy lời muốn nói với cháu.”

Phàn Tiểu Linh cho là có chuyện gấp gì nên tạm thời đặt chăn xuống, sau khi Triệu đại nương đóng cửa lại ngồi vào trong phòng, nàng nói: “Ngài nói đi.”

Triệu đại nương nhìn nàng thở dài: “Tiểu Linh à, đại nương biết hiện tại cháu rất phát đạt, nhưng dân gian có câu nói có vợ nghèo hèn không thể bỏ, thời điểm cháu gặp khó khăn như vậy, chính là Tiểu Ngôn ủng hộ cháu đi tới, về sau còn bị bắt đi trưng binh, phần tình cảm này, không ai có thể so sánh được. Bộ dáng tướng mạo của tiểu Ngôn không tệ, dù thế nào đi chăng nữa, đại nương vẫn hy vọng các cháu sẽ sống thật tốt, chớ đừng học những người kia, một khi phú quý liền vô tâm trở mặt không nhận người.”

Phàn Tiểu Linh khó lòng giải thích được, chỉ có thể cắn răng nói: "Chúng cháu rất tốt."

Triệu đại nương nghiêm mặt lại nói: "Lúc hắn vừa mới tìm tới thì rất tốt, như thế nào sau khi đi ra ngoài một chuyến, đến khi trở về hắn lại có sắc mặt như thế? Nhất định là có chuyện khó xử, cháu đừng có dỗ đại nương, đại nương là người từng trải, chỉ cần một ánh mắt của mấy đứa không đúng đại nương đều có thể nhìn ra được."

Bà suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có phải tiểu Ngũ vẫn đi theo bên cạnh cháu khiến cho Ngôn Chính để ý không, nếu không thì để đại nương làm mối cưới cho tiểu Ngũ một thê tử?”

Phàn Tiểu Linh vội vàng nói: "Không phải chuyện này, đại nương cũng đừng lo lắng, kỳ thật cũng không phải chuyện gì to tát, cháu sẽ tìm cơ hội nói chuyện với huynh ấy."

Triệu đại nương nửa tin nửa ngờ, liếc nhìn đống chăn mà Phàn Tiểu Linh tìm được, bà đem nhét hết lại vào trong tủ, sau đó đóng cửa tủ lại nói: “Vậy tối nay hai đứa ở chung một phòng, rồi nói chuyện thật tốt đi, Ninh Ninh để đại nương dẫn theo.”

Phàn Tiểu Linh như vùng vẫy giẫy chết: "Một cái chăn không đủ."

Triệu đại nương trừng mắt: "Sao lại không đủ, bây giờ đã sang hè, một người đắp một góc chăn cũng đủ rồi, cháu lấy nhiều chăn như vậy, định đuổi người ta xuống giường ngủ dưới đất sao?"

Khi bị đuổi về phòng, Phàn Tiểu Linh thậm chí còn ủy khuất hơn.

Tính khí này không phải là do nàng muốn làm ầm ĩ!

Không bao lâu sau, Tạ Chinh cũng vào phòng, không cần phải nói, chính là Triệu thím thuyết phục hắn đi vào.

Phàn Tiểu Linh ngồi ở mép giường, hai người nhìn nhau, nàng khô khốc nặn ra một câu: "Huynh muốn nghỉ ngơi sao?"

Tạ Chinh cởi ngoại bào ra, chỉ mặc quần áo trong nằm ở cạnh bên ngoài.

Phàn Tiểu Linh nhìn phần lớn chỗ nằm mà hắn chừa lại cho mình, mối quan hệ giữa hai người bọn họ căng thẳng đến mức này, cũng không tiện lại nói nhường cho một mình hắn nằm.

Nàng thổi tắt đèn, sờ soạng đi vòng từ dưới chân hắn đi tới, rồi nằm xuống cạnh mép giường ở phía trong, chừa một khoảng trống lớn ở giữa.

Trong đêm tối không ai phát ra âm thanh, thật lâu sau, Phàn Tiểu Linh mới thở dài nói: "Làm sao huynh có thể vô lý như vậy? Lúc còn nhỏ khi cho đồ vật người ta, căn bản không biết sau này Tống gia sẽ cư xử như vậy, cũng không biết bản thân có thể gặp được huynh. Huynh có thể vì chuyện hiện tại mà giận dỗi ta, nhưng huynh lại để tâm đến chuyện lúc trước, huynh muốn ta phải làm sao bây giờ? "

Người nằm bên ngoài không nhúc nhích, trong bóng đêm một giọng nói trầm thấp vang lên: “Năm ta bốn tuổi đã mất đi song thân.”

Khi Phàn Tiểu Linh đột nhiên nghe thấy một câu này của hắn, còn tưởng rằng hắn nghe nói nàng đã tặng Tống Nghiễn một đôi tượng đất sét vì phụ thân của hắn ta qua đời, cho nên muốn đòi lễ vật của nàng.

Nàng bất đắc dĩ nói với hắn: “Đôi tượng đất sét kia kỳ thật là Triệu đại thúc nặn cho ta chơi, cũng giống như mấy con châu chấu rơm mà Trường Ninh hay chơi. Ta tự mình làm một đôi tượng đất sét cho huynh, được hay không?”

Khi hỏi ba từ cuối cùng, nàng đưa tay ra, nắm lấy tay hắn và khẽ lắc.

Dường như có một chiếc lông vũ lướt nhẹ qua tim của hắn.

Hắn im lặng một lúc lâu, đáp một chữ "Được".

Không phải hắn để tâm, mà là hắn đang ghen tị.

Ghen tị vì khi hắn ở cái tuổi đó không gặp được nàng, chỉ có một mình hắn lẻ loi tiến lên, nhưng lại có một đứa trẻ khác bởi vì đau khổ mất đi phụ thân mà nhận được sự thương hại của nàng, có nàng tặng cho đồ vật, có thể cùng nàng lớn lên, hắn cũng không còn cách nào được nhìn thấy dáng vẻ của nàng ở mỗi độ tuổi, thậm chí hắn ta lại từng có hôn ước với nàng.

Chỉ cần nghĩ về những thứ này, đáy lòng hắn liền có một cỗ ác ý không thể giải thích được lan tràn ra.

Nhưng hắn không dám nói những điều này với Phàn Tiểu Linh, hắn sợ Phàn Tiểu Linh cảm thấy hắn là một kẻ điên.

Phàn Tiểu Linh nhận được câu trả lời chắc chắn của hắn, cảm thấy có thể dỗ dành được người này, nàng nói với hắn: "Vậy thì quyết định như vậy đi."

Khi nàng định rút tay về, hắn liền giữ chặt lại, không cho nàng có chút cơ hội nào để rút tay.

Phàn Tiểu Linh kinh ngạc nhìn người bên cạnh, lại thấy hắn nhắm mắt lại, tựa hồ đã chìm vào giấc ngủ.

Nàng vừa bất lực vừa buồn cười, trong lòng mềm nhũn, cứ như vậy nắm lấy tay hắn, nằm xuống ngủ thiếp đi.

Chờ khi hô hấp của Phàn Tiểu Linh ổn định lại, nam nhân đang ngủ gật đột nhiên mở mắt ra, hơi quay đầu lại, trong màn đêm không hề chớp mắt nhìn nàng.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đại nương: Cháu không thể bội tình bạc nghĩa, cháu phải phụ trách với người ta bla bla...

Tiểu Linh (oan khuất): Cháu cũng không biết làm sao lại trở thành nữ cặn bã phụ lòng người...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play