Trinh sát vội vàng từ ngoài trướng bước vào, quỳ trên mặt đất ôm quyền nói: "Hầu gia, hôm nay phản tặc bên trong Khang thành vẫn tử thủ không ra khỏi cửa thành!"
Người ngồi trên ghế chủ vị mặc một bộ xiêm y màu đen, nhưng không mặc áo giáp, dáng người cao gầy thẳng tắp, đầu ngón tay trắng nõn thon dài cầm một quyển binh thư, đôi mắt phượng bình tĩnh không d.a.o động, tựa hồ sớm đã có dự đoán trước với tình hình này, chỉ nói: "Tiếp tục công thành, đánh tới khi đầu của phản tặc không thể lấp đầy số lỗ châu mai trên tường thành mới thôi."
Trinh sát nhanh chóng lĩnh mệnh lui xuống.
Tạ Chinh ném quyển binh thư trong tay đi, gọi thân binh: "Mang chiến giáp của ta tới."
Công Tôn Ngân ở một bên hỏi: "Ngươi muốn tiến đến khiêu chiến?"
Tạ Chinh nói: "Tàn binh tại Khang thành không còn gì đáng sợ, chỉ có Tùy Nguyên Thanh vẫn là tai họa ngầm, bây giờ trong thành quân tâm tán loạn, bản hầu xuất trận khiêu chiến, không sợ hắn không ra."
Công Tôn Ngân hiển nhiên hiểu rõ lợi và hại trong đó, tại Khang thành chỉ có Tùy Nguyên Thanh là người duy nhất có thể giao thủ, Tạ Chinh muốn loại bỏ Tùy Nguyên Thanh trước khi rời đi.
Hai ngày sau khi công thành lại đi khiêu chiến, điều này không thể nghi ngờ là đang dồn Tùy Nguyên Thanh vào ngọn lửa, nếu như hắn ta ứng chiến thì sẽ như ý muốn của Tạ Chinh, có thể trực tiếp giải quyết cái họa lớn này ở trên chiến trường.
Nếu hắn ta không ứng chiến, sĩ khí tinh thần trong thành vốn đã hoang mang chỉ càng sụp đổ hơn.
-
Bên dưới cửa thành Khang thành, quân Yến châu vốn đang công thành thì dừng lại nửa chừng, nhóm tiểu tốt sống sót trên cửa thành chưa kịp thở một hơi, đã nhìn thấy đội hình của quân Yến châu bên dưới đã phát sinh biến hóa.
Đội hình quân trận giống như kiến đen tách ra, để lại một con đường hẹp cho hai người song hành tới.
Trong cát vàng bụi mù mịt, một người một ngựa chậm rãi đi từ cuối con đường hẹp đến trước quân trận, kỳ lân trên vai uy nghiêm và dữ tợn dưới ánh mặt trời thiêu đốt, chiếc áo choàng đen kéo lê trên lưng ngựa phía sau, một thanh trường kích với chuôi đen với hoa văn rồng bằng sơn mài bằng vàng được đặt nghiêng.
Chỉ riêng con hắc mã với huyền giáp này, đã khiến cho đồng tử của nhóm tiểu tốt trên cửa thành đã giật mình run sợ.
Nhìn thấy rõ ràng chuôi kích bằng thiết đen, cùng chuôi kích có hoa văn rồng cuốn quanh lưỡi dao, thân phận của người tới càng thêm xác định, sắc mặt của đám tiểu tốt trên cửa thành càng thêm hoảng sợ.
"Kích hoa văn rồng vàng đen, là Vũ An hầu!"
"Vũ An hầu đích thân tới, Khang thành hôm nay hẳn không thể thủ được nữa!"
Võ tướng bình thường sẽ không bao giờ dám sử dụng binh khí có hoa văn rồng, đuôi trường kích có hoa văn rồng vàng đen này chính là năm đó khi Vũ An hầu đoạt lại Cẩm châu, rửa sạch nỗi nhục cắt đất mười bảy năm trước, long nhan hoàng đế cực kỳ vui mừng, đích thân lệnh cho một trăm công tượng chế tạo và ban cho Vũ An hầu.
Thời điểm phong tước cho Vũ An hầu, hoàng đế cũng nói: “Có được Vũ An hầu, Đại Dận của trẫm sẽ an yên”.
Triều chính đương thời, phàm là những võ tướng tâm cao khí ngạo, đều có mưu toan so sánh cao thấp với Vũ An hầu.
Nhưng từng sự kiện chiến công của Vũ An hầu hết lần này đến lần khác thật sự là những đỉnh cao mà bọn họ dốc cả một đời không thể vượt qua được.
Hai hàng trống trận được gióng lên trên chiến xa bên dưới cửa thành, khi tiếng trống trận dày đặc vang lên, đám tiểu tốt phòng thủ trên cửa thành đều giật mình nổi da gà, suýt chút nữa tay cũng cầm đao kiếm không vững.
Tay của những tiểu tốt cầm cung tên đưa ra khỏi các khe hở trên cửa thành đã run như chân gà, tên trên dây cũng không còn chính xác nữa.
Giữa tiếng trống trận, vị tướng quân trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa ngẩng đầu nhìn lên trên cửa thành, một đôi mắt phượng vô cùng lãnh đạm, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc điêu, trực tiếp chỉ trường kích về phía tường thành, cuồng vọng kêu to: "Tùy Nguyên Thanh ở nơi nào, mau đi ra chịu chết!"
Quân lính truyền lệnh trên cửa thành cơ hồ là ngã lộn nhào quay trở về báo tin.
-
Khang thành bị vây mới có mấy ngày, nhưng trong phủ chủ thành đã là một mảnh u ám.
Tất cả mọi người đều biết lần này vây Khang thành chính là Vũ An hầu, đừng nói nhóm tiểu tốt phía dưới sợ hãi, ngay cả hạ nhân của phủ chủ thành cũng biết sớm muộn gì thành cũng sẽ bị phá.
Nhưng sợ là sợ, lại không ai dám nghị luận về chiến sự, những ngày này đã có mấy hạ nhân bị loạn côn đánh c.h.ế.t vì đã dám quá phận nghị luận Khang thành không giữ được nữa.
Quân lính truyền lệnh từ cửa thành vội vã quay trở lại báo tin, đi qua sân sâu, cuối cùng được dẫn đến chỗ của Tùy Nguyên Thanh.
Hắn ta quỳ một gối xuống đất, run giọng nói: "Thế tử, Vũ An hầu đang ở trước cửa thành khiêu chiến, muốn ngài xuất chiến."
Đã gần sang hè, ánh mặt trời có chút gay gắt, rèm trúc trước cửa sổ thư phòng hé mở, ánh nắng chiếu vào cửa ra vào, càng vào sâu bên trong, một tia nắng cũng không có, nhìn có mấy phần đạm.
Tùy Nguyên Thanh ngồi bệt dưới đất với tóc hơi rối, trên chiếc bàn con trước mặt chất đầy thư tịch bút mực hỗn độn.
Lúc trước hắn ta rơi vào trong tay Tạ Chinh, chịu không ít thống khổ, sau khi được cứu ra, hắn ta đã tĩnh dưỡng nhiều ngày, vết thương trên người mặc dù đã lành, nhưng toàn thân lại gầy gò đi rất nhiều, vẻ u ám giữa hai lông mày càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ nghe tiếng nói âm trầm: "Không đi, các ngươi tiếp tục tử thủ cửa thành là được."
Quân lính truyền lệnh có hơi do dự: “Thế tử, quân tâm của các tướng sĩ trong thành tán loạn, sĩ khí sa sút, nếu cứ tiếp tục như vậy, Khang thành có thể sẽ không công mà bị phá. Ngài đã từng đánh bại Vũ An hầu ở chiến trường Sùng châu, nếu như ngài xuất chiến, ít nhiều vẫn có thể vực dậy sĩ khí của các tướng sĩ."
Tùy Nguyên Thanh chế nhạo: "Nếu như bản thế tử thật sự xuất chinh, đó mới là rơi vào kế của Tạ Chinh. Hắn không chịu lấy Sùng châu, lại đích thân đến Khang thành để bắt ta, không phải là muốn nóng lòng thoát thân từ đảng phái phân tranh trên triều đình sao? Nếu một ngày Sùng châu không bị phá, thì một ngày hắn cũng sẽ không dám vào cửa Khang thành."
Quân lính truyền lệnh bất đắc dĩ đành phải lui xuống.
Sau khi trong thư phòng chỉ còn lại một người là Tùy Nguyên Thanh, hắn ta đột nhiên gầm lên giận dữ, một tay vung thư tịch trên bàn con xuống, mực nghiên rơi xuống đất, mực đen b.ắ.n tung tóe trên sàn gỗ.
Hai tay của Tùy Nguyên Thanh chống lên chiếc bàn con, gân guốc trên mu bàn tay gầy guộc nổi lên, quai hàm tái nhợt vì nghiến chặt răng mà căng vô cùng.
Từng có lúc, vượt qua Tạ Chinh luôn là tâm ma của hắn ta, dù sao đã nhiều năm như vậy, hắn ta đã sống là dựa theo dáng vẻ của Tạ Chinh, học qua những gì hắn đã học, luyện những võ nghệ mà hắn đã luyện.
Lần đầu tiên giao chiến trên chiến trường Sùng châu, hắn ta tưởng mình đã thắng, từ đó Tạ Chinh là bại tướng dưới tay hắn ta.
Đến bây giờ hắn ta mới nhận ra khi đó mình ngây thơ đến nhường nào.
Thậm chí hắn ta có một loại dự cảm, có lẽ hắn ta sẽ c.h.ế.t dưới tay của Tạ Chinh.
Loại dự cảm này dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, khiến hắn ta càng ngày càng u ám, mấy ngày nay hắn ta chỉ biết nhốt mình trong thư phòng.
Hắn ta cần phải bình tĩnh lại, chỉ cần tìm ra điểm để kiềm chế Tạ Chinh và mục đích bất ngờ công thành của hắn, hắn ta luôn có thể tìm được biện pháp đối phó.
Tùy Nguyên Thanh nặng nề nhắm mắt lại.
Ngoài phòng có tiếng bước chân run rẩy đến gần.
Lúc Tùy Nguyên Thanh mở mắt ra, nữ tử kia chấn kinh suýt chút nữa đánh đổ đĩa điểm tân trên tay.
Với đôi tay run rẩy, nàng ta đặt đĩa điểm tâm tinh xảo lên bàn con, giọng run run nói: “Là muội, biểu ca."
Nữ tử được nuông chiều lớn lên từ khuê phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay, làn da tỉ mỉ mịn màng như mỡ đông, đôi mắt hạnh hơi rưng rưng, rụt rè, chỉ khiến người ta liên tưởng đến bốn chữ mưa rơi hoa lê.
Tùy Nguyên Thanh nheo mắt lại, đây là một loại vẻ đẹp hoàn toàn khác với mèo hoang mà hắn ta đã từng gặp, mèo hoang kia rất nóng nảy, có thể cào, cũng có thể cắn người.
Nữ tử trước mắt lại giống như một đóa hoa mỏng manh run rẩy nở rộ trong sương mưa, chỉ đợi người đến hái.
Nàng ta quá mỏng manh, dường như người khác đều có thể tùy thời làm gì nàng ta, mà nàng ta cũng hoàn toàn không có khả năng phản kháng, cho dù có phản kháng, chung quy cũng chỉ dùng đôi mắt ngập nước kia nhìn người bắt nạt mình mà lặng lẽ rơi lệ.
Lúc Tùy Nguyên Thanh giơ tay bóp quai hàm của nàng ta, cả người nàng ta đều run rẩy, hoảng hốt chộp lấy một miếng bánh ngọt tinh xảo trong đĩa muốn đút cho hắn ta: “Mẫu thân nói... mấy ngày nay biểu ca lo lắng hết lòng giữ vững Khang thành, đã để phòng bếp làm một ít điểm tâm, bảo muội lấy mang tới."
Tùy Nguyên Thanh không hé răng, nhìn dung nhan xinh đẹp trước mặt, tùy ý hỏi: “Biểu muội run sợ như vậy, là đang sợ cái gì?”
Nữ tử bối rối lắc đầu nguầy nguậy.
Tùy Nguyên Thanh nới lỏng cằm của nàng ta, nhìn miếng bánh ngọt nàng ta muốn đút cho mình, đột nhiên nở nụ cười, đưa tới đút lên môi nữ tử, nói: “Ta không thích đồ ngọt, biểu muội ăn đi."
Sắc mặt của nữ tử lập tức trắng bệch đi mấy phần, chỉ một mực lắc đầu: "Muội... Muội cũng không thích."
Tùy Nguyên Thanh nắm lấy bánh ngọt, khi cúi đầu xuống, khóe miệng vẫn mang ý cười, nhưng thần sắc lại cực kỳ âm trầm, thấp giọng hỏi: "Vì sao?"
Tâm tính của nữ tử cuối cùng cũng bị hắn ta đánh bại, nàng ta suy sụp bật khóc nói: “Biểu ca, huynh chạy mau đi, phụ thân nghe nói Vũ An hầu tự mình đến trước cửa thành khiêu chiến, sợ sau khi thành bị phá Lưu gia sẽ bị c.h.é.m đầu toàn gia, cho nên mới bảo phòng bếp làm điểm tâm có độc, muốn độc c.h.ế.t huynh rồi c.h.ặ.t đ.ầ.u mang đến cửa thành đầu hàng. "
Tùy Nguyên Thanh nhếch miệng cười, trên mặt nụ cười càng rộng hơn, nói: "Thì ra là như vậy."
Nói xong, hắn ta trực tiếp cầm kiếm từ trên giá xuống đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT