Đào Thái phó lại nói về thế cục hiện tại: "Thạch Việt vừa chết, Trường Tín vương như bị mất một cánh tay. Quân Sùng châu ở chân núi người c.h.ế.t thì đã chết, trốn thì cũng đã trốn, nhân mã bị bắt được lại sắp xếp vào trong quân, ngươi có thể trực tiếp xuống phía nam vây Sùng châu, cùng với nhân mã Hạ Kính Nguyên tụ hợp, liên thủ công thành. Chỉ là bên phía triều đình sẽ để cho ngươi kết thúc trận chiến này nhanh như vậy sao?”

Trận chiến ở Sùng châu vẫn giằng co cho đến ngày nay, cũng là một phần nguyên nhân tranh chấp nội bộ triều đình.

Lúc đầu Ngụy Nghiêm còn muốn bày kế để hắn tử trận ở Sùng châu, nhưng bây giờ, quân lương và lương thực của triều đình đã trễ mấy tháng không phát đến, rõ ràng là có người không muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này.

Vũ khí, lương thực, quân lương, tất cả đều là bạc, chiến sự tiền tuyến kéo dài, đám người trong triều kia có lý do chính đáng yêu cầu Hộ bộ phát tiền bạc.

Về phần số bạc được cấp xuống, cuối cùng sẽ có bao nhiêu dùng vào đúng chỗ, tùy thuộc vào việc các quan tham kia còn có lương tâm hay không.

Binh bộ và Hộ bộ đều là người của Ngụy Nghiêm, cho dù hoàng đế sai người kiểm kê, điều tra ra cũng chỉ phát hiện được bạc, lương thực và vũ khí đều đã được vận chuyển đến tay hắn, tô thuế quân nhu đều đưa đủ hết, vẫn còn chậm chạp chưa tiêu diệt được phản tặc, chính là do Tạ Chinh vô năng.

Tạ Chinh chế nhạo nói: "Ngụy Nghiêm muốn che đậy cái sọt mà Ngụy Tuyên đã phá ra ở phía tây bắc, bây giờ có lẽ là muốn đệ tử nhường ra quân công tiêu diệt phản tặc Sùng châu."

Mi mắt của Đào Thái phó hơi rủ xuống, nói: "Theo ý ta, đây cũng không phải chuyện xấu."

Công Tôn Ngân khó hiểu nói: "Thái phó cớ sao lại nói như vậy?"

Đào Thái phó hỏi lại: "Còn ai trong triều Đại Dận tuổi đời mới hai mươi đã được phong hầu? Trăng tròn thì sẽ khuyết, nước đầy thì sẽ tràn. Dựa vào chiến công Hầu gia nhà ngươi bình định được phản tặc, ngươi cho rằng sau khi hắn hồi kinh, hoàng đế còn có thể ban thưởng gì cho hắn nữa không? Trước mắt Ngụy đảng như mặt trời ban trưa, hoàng đế tất nhiên là ngóng trông hắn và Ngụy Nghiêm đấu nhau ngươi c.h.ế.t ta sống, chờ sau khi Ngụy Nghiêm sụp đổ, ai sẽ là người tiếp theo?"

Công Tôn Ngân nói: "Thái phó nói những lời này, vãn bối cũng có biết đến, chỉ là bất quá Hầu gia hiện tại muốn lui, nhưng vẫn bị thế cục kinh thành bức bách, lui cũng không được."

Đào Thái phó mỉm cười: "Người trẻ tuổi a ——"

Công Tôn Ngân nhận ra bên trong lời nói của Đào Thái phó có ý gì đó, nói: "Vãn bối nguyện ý nghe cao kiến của Thái phó."

Đào Thái phó nói: "Phải lui đến mức nào? Sau khi Ngụy Nghiêm rơi đài, chỉ cần người tiếp theo mà hoàng đế muốn phế truất không phải Hầu gia nhà ngươi là được."

Công Tôn Ngân ngay lập tức hiểu ý của Đào Thái phó: “Ý của ngài chính là, trước hết cứ để cho Lý gia đấu với Ngụy Nghiêm?"

Hắn ta nghĩ đến tôn tử của Lý Thái phó là Lý Hoài An đang tạm thời thay thế Hạ Kính Nguyên ở Tế châu, trong lòng chấn động lớn, giương mắt nhìn về phía Đào Thái phó.

Đào Thái phó biết hắn ta đang nghĩ gì, nói: "Ngay cả khi không có Hầu gia nhà ngươi, trong tay Ngụy Nghiêm vẫn có Binh bộ và Hạ Kính Nguyên, trên tay của Lý Thái phó không có binh quyền, do đó nhiều năm như vậy mới không dám đối cứng với Ngụy Nghiêm."

Khi người Lý gia muốn đặt chân đến mảnh đất phía tây bắc, hiển nhiên là muốn tranh binh quyền.

Chỉ cần Tạ Chinh đem tung ra miếng thịt béo bở như chiến công tiêu diệt phản tặc này, cả Lý đảng và Ngụy đảng sẽ lao vào giành ăn như linh cẩu.

Ngụy Nghiêm muốn tranh, là vì ông ta đã bị đẩy vào tuyệt cảnh, nếu nhưng ông ta không tranh, quyền lợi này rơi vào trên tay người khác, sẽ trở thành vũ khí sắc bén chống lại ông ta.

Tạ Chinh có thể nắm chặt quân công không nhường, nhưng trong tình huống Ngụy Nghiêm cắt đứt hết thảy quân nhu mà đánh thắng trận chiến này, khẳng định nguyên khí đã bị tổn hại nặng, dùng cái này để đổi lấy phần thưởng vô vị của hoàng đế, còn đem mình đẩy lên đầu sóng ngọn gió, thấy thế nào cũng không đáng giá.

Mà người Lý gia đã muốn binh quyền, nhưng sau khi đến tây bắc lại án binh bất động, tựa hồ đã đoán được Tạ Chinh sau khi cân nhắc lợi hại sẽ vứt bỏ chiến công của mình.

Ngụy Nghiêm muốn tóm lấy quân công này, chỉ có thể dựa vào Hạ Kính Nguyên, nhưng hiện tại Lý Hoài An đang thay mặt Hạ Kính Nguyên trông coi Tế châu, hắn ta có thể điều tra kỹ lưỡng tất cả các khoản và hồ sơ ở Tế châu, chỉ cần tìm được sai lầm, lấy mức độ trông cậy của tiểu hoàng đế đối với Lý gia, không khó để đoạt lấy quyền lực từ Hạ Kính Nguyên.

Tạ Chinh vẫn một mực im lặng đột nhiên nói: "Theo cách này, Trường Tín vương mưu phản, dường như là chuyên để đưa binh quyền cho Lý gia."

Lời này vừa thốt ra, cả Công Tôn Ngân và Đào Thái phó đều bị giật mình.

Đào Thái phó nói: "Lý gia không thể tin tưởng vào Trường Tín vương đến mức độ như vậy."

Công Tôn Ngân cũng nói: “Nghe nói năm đó Trường Tín vương phi cũng bị thiêu c.h.ế.t ở Đông cung, đại công tử Trường Tín vương bị thiêu đến mức không cách nào gặp người, Trường Tín vương ẩn giấu thực lực nhiều năm, cho nên lòng căm thù của ông ta đối với triều đình là không giả được. ”

Tuy nhiên, ánh mắt của Tạ Chinh hơi thay đổi, người của hoàng tôn có lui tới với phủ Trường Tín vương, nhi tử của Du Thiển Thiển có dáng dấp hơi giống tiên hoàng, mà thái tử Thừa Đức năm đó rất giống tiên hoàng, khi Trường Ninh bị Tùy Nguyên Thanh bắt cóc đến đó, ở trong phủ Trường Tín vương đã gặp qua Du Bảo Nhi.

Có chuyện đã trở nên rõ ràng, hắn nhìn về phía Công Tôn Ngân: “Sau khi xuống núi, hãy đưa thư về kinh thành, bí mật điều tra trận hỏa hoạn ở Đông Cung năm đó.”

Công Tôn Ngân khó hiểu hỏi: “Sao đột nhiên lại đi điều tra vụ hỏa hoạn ở Đông cung?”

Tạ Chinh giật khóe môi dưới: "Ta nghi ngờ hoàng tôn đang ở trong phủ Trường Tín vương."

Câu nói này càng làm cho Công Tôn Ngân cùng Đào Thái phó hoảng sợ, nhưng dù sao hiện tại cũng chỉ là phỏng đoán, còn cần chứng cứ chứng minh.

Ngoài doanh trướng truyền đến tiếng quan binh tuần tra báo canh giờ, giờ Tý đã qua, Tạ Chinh bảo Đào Thái phó và Công Tôn Ngân trở về nghỉ ngơi trước.

Đào Thái phó lại chậm chạp không đứng dậy, Công Tôn Ngân chỉ nghĩ rằng thầy trò bọn họ có chuyện riêng muốn nói, ngáp một cái rồi quay về chỗ ở của mình trước. Tạ Chinh và Đào Thái phó đã có nhiều năm tình nghĩa thầy trò, một ánh mắt có thể hiểu được ý sâu xa của đối phương, hắn nói: "Lão sư có chuyện muốn hỏi đệ tử chăng?"

Đào Thái phó nói: "Vừa rồi Công Tôn tiểu hữu còn ở đây, vi sư không tiện hỏi ngươi quá nhiều chuyện tư, lần này ngươi thành thân, là cưới thê hay là nạp thiếp?"

Tạ Chinh trả lời: "Là cưới thê."

Đào Thái phó hơi giật mình, lập tức nói: “Ngươi năm nay đã hai mươi mốt tuổi, một nam nhân bình thường, ở cái tuổi này của ngươi, con cái đều có thể chạy ra đồng, nhưng ngươi vẫn lẻ loi một mình, bây giờ có thể thành thân theo ý muốn của mình là rất tốt, nhưng vi sư lại nhìn thấy sắc mặt ngươi buồn bực như vậy, chính là tại sao?"

Nguyên nhân Tạ Chinh vẫn chậm chạp không thành thân, chính là do hắn xuất thân từ Tạ gia, lại được Ngụy Nghiêm nuôi dưỡng.

Mặc dù Tạ gia là đại tộc trăm năm, nhưng gia tộc càng lớn, càng nuôi dưỡng nhiều người rảnh rỗi, đến đời phụ thân của hắn, toàn bộ Tạ gia đều đã sa sút, trong dòng dõi của bọn họ, chỉ có phụ thân hắn là trụ cột của Tạ gia, mà hậu bối các nhánh bên cạnh không có đủ sức đảm đương chức trách lớn.

Điều mà đại tộc đại kỵ chính là không có người kế tục, đến mức khi phụ thân hắn tử trận, mẫu thân hắn tuẫn tình, hắn bị Ngụy Nghiêm mang đi, thân tộc các nhánh căn bản không có ai dám đứng ra lên tiếng.

Từ một phương diện nào đó mà nói, Tạ Chinh bị Ngụy Nghiêm mang đi cũng là chuyện tốt, nếu như hắn ở lại Tạ gia, chung quy chỉ có thể nuôi dưỡng thành phế.

Mặc dù Ngụy Nghiêm đối xử khắc nghiệt với hắn, nhưng vì uy vọng của phụ thân hắn ở trong quân và có thuộc hạ cũ, cũng không tiếc sức đào tạo hắn, biến hắn trở thành thanh đao sắc bén nhất trong toàn bộ triều Đại Dận.

Khi một nam nhân bình thường đến tuổi thành gia, trong nhà đều sẽ có trưởng bối nữ quyến đứng ra giúp tìm một cô nương môn đăng hộ đối, nhưng Tạ Chinh được nuôi dưỡng ở Ngụy gia, Ngụy Nghiêm không làm chủ thay hắn nghị thân, Tạ gia cũng không có người nào dám vượt qua Ngụy Nghiêm mà trực tiếp sắp đặt hôn sự cho hắn.

Thay vào đó lại nghĩ ra những thủ đoạn, có ý đồ đẩy biểu muội gì đó đến cho hắn, hoặc là nữ nhi thân thích gì mà tám gậy tre đánh còn không tới nhét đến bên cạnh hắn, loại hành vi tự chuốc lấy thất bại này, đừng nói đến việc Ngụy Tuyên đã chế giễu Tạ Chinh hồi lâu, thậm chí cả Ngụy Nghiêm cũng đã xem thường nhất tộc Tạ thị trong một thời gian dài.

Về sau Tạ Chinh tòng quân, chuyện làm mai càng bị hoãn lại.

Chờ hắn kiến công lập nghiệp, khi đó hôn sự của hắn cũng sẽ trở thành thông gia giữa hai tộc, mà không phải chỉ vì cưới một người.

Đảng thanh lưu không ai dám gả nữ nhi cho hắn, trong đảng của Ngụy Nghiêm, Ngụy Nghiêm thì lại kiêng kỵ hắn được thê tộc trợ lực sẽ trở nên khó kiểm soát hơn, thuộc hạ đương nhiên không dám đắc tội với Ngụy Nghiêm, các đại thần trung lập lại không muốn dấn vào vũng nước đục này.

Địa vị của hắn càng cao, chuyện hôn sự ngược lại càng khó khăn hơn.

Tạ Chinh nói với Đào Thái phó về chuyện của mình và Phàn Tiểu Linh: "Trong lúc trọng yếu đệ tử được nàng ấy cứu giúp, bất đắc dĩ phải che giấu thân phận với nàng ấy, bây giờ nàng ấy đã biết hết mọi thứ, lại để ý đến thân phận của đệ tử, không có ý gả vào nhà vương hầu."

Đào Thái phó lắng nghe và khen ngợi: "Ngược lại là một nữ tử thông thấu*."

*thông thấu: thấu hết, hiểu rõ

Tạ Chinh phất áo bào đến trước mặt Đào Thái phó quỳ xuống: “Đệ tử muốn cầu xin lão sư một việc."

Đào Thái phó ngơ ngác nhìn: "Có liên quan đến nữ tử kia sao?"

Tạ Chinh đáp: "Có."

Đào Thái phó nói: "Nàng ấy không muốn gả cho ngươi, vi sư lại có biện pháp gì?"

Tạ Chinh ngẩng đầu lên: “Đệ tử khẩn xin lão sư thu nàng ấy làm nghĩa nữ.”

Đào Thái phó ngay lập tức hiểu ý của Tạ Chinh: "Ngươi muốn cho nàng ấy thân phận mẫu gia rõ ràng? Muốn che miệng của mọi người"

Tạ Chinh không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận.

Đào Thái phó thay đổi lời, hỏi: "Nếu cô nương gia kia không muốn, chỉ nghĩ muốn sống một cuộc sống bình thường thì sao?"

Nam tử trẻ tuổi quỳ trên mặt đất mím chặt môi, một lúc sau mới nói: "Đệ tử đều đã trải thẳng tất cả mọi con ngường, nếu như nàng ấy nguyện ý đi theo đệ tử, đệ tử sẽ không để nàng ấy vấp ngã. Nhưng nếu như nàng ấy không nguyện ý, xem như duyên tẫn tại đây.”

Đào Thái phó buông tiếng thở dài: “Đứng dậy đi, vừa đúng dưới gối vi sư không có con cái, nếu như thu nhận nghĩa nữ, tuổi già liền có chỗ trông cậy, bất quá ngươi cũng phải giúp vi sư một chuyện."

Tạ Chinh nói: "Lão sư cứ việc nói."

Đào Thái phó đang nghĩ tới Phàn Tiểu Linh, nói: "Dưới trướng ngươi có hậu sinh tuổi trẻ tài cao nào hay không? Trên đường vi sư gặp được một tiểu cô nương đã từng hòa ly, cũng đáp ứng với trưởng bối của nàng ấy, muốn thay nàng ấy tìm một người phu quân tốt."

Đào Thái phó nói đến đây thì dừng lại một chút, lại bổ sung nói thêm: "Phải là người đôn hậu, tâm tính cởi mở, cô nương kia đã từng hòa ly, hậu sinh kia không ngại điểm ấy mới tốt. Nàng ấy tâm tư thành thật, nếu như gặp phải nhiều người tâm tư, sợ là bị ăn tươi đến c.h.ế.t mất. Quân chức cũng không cần quá cao, nàng ấy sẽ không hiểu được cách đối phó với các quý phụ nhân kia thế nào."

Tạ Chinh cảm thấy những đặc điểm này có chút quen thuộc, nhưng nghĩ đến Đào Thái phó nói cô nương kia đã hòa ly rồi, lại nhận được nhờ vả của trưởng bối cô nương kia tìm phu quân cho nàng, Phàn Tiểu Linh lấy đâu ra trưởng bối có quen biết với Đào Thái phó, vì vậy hắn đã không nghĩ tới là Phàn Tiểu Linh, liền đáp ứng hết mọi thứ.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu thợ mộc:? Ta không phải trưởng bối chăng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play