Lý tẩu tử nhịn không được mà nhìn kỹ cô, tuổi tuy nhỏ, nhưng ngũ quan rất thanh tú, là một mỹ nhân tương lại: "Em vẫn là trẻ con, mấy người này đều là người nhà của em sao?"

“Đúng, đều là anh trai của tôi, còn cô? Đây là muốn đi nơi nào?”

“Diêm Thành, chồng tôi làm lính ở bên đó.”

Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, Cố Vân Khê lấy ra sữa mạch cùng cái chén, "Không có nước nóng làm sao bây giờ?"

“Thùng xe phía trước có nước nóng.” Lý tẩu tử này có vè biết rất nhiều.

Cố Vân Khê không thể chạy loạn một mình, cô đi tới cạnh cửa cất giọng kêu to, "Chị nhân viên, người mẹ này cần một chút nước nóng pha sữa mạch, con của cô ấy vẫn khóc, giống như bị ngược đãi vậy, cũng không biết có phải là mẹ ruột hay không?"

Lý tẩu tử: …

Mặc kệ Lý tẩu tử đưa ra yêu cầu gì, Cố Vân Khê luôn tìm nhân viên đến hỗ trợ trước tiên, cho dù nhất thời không tới kịp, cô vẫn sẽ chờ.

Dù sao, có việc tìm nhân viên là bọn họ tự nói.

Hai đứa nhỏ dỗ nửa ngày cuối cùng cũng dỗ ngủ, Lý tẩu tử cũng mệt mỏi nằm xuống, trong khoảng thời gian ngắn gió êm sóng lặng.

Tối qua Cố Vân Khê ngủ không ngon, cho nên ngã trên giường liền ngủ vù vù, nhưng, Cố Hải Triều và Khương Nghị một khắc cũng không dám chớp mắt, vẫn nhìn chằm chằm va li du lịch.

Tề Thiệu hai mắt nhắm chặt, một quyển sách để ở trước ngực.

Không biết qua bao lâu, Lý tẩu tử rốt cục tỉnh ngủ, lấy ra một bao lương khô đưa cho Cố Hải Triều cùng Khương Nghị, "Mời hai vị nếm thử bánh bao nhà tôi, mùi vị cũng không tệ lắm.”

Hai người không muốn nhận, nhưng, không chịu nổi Lý tẩu tử thật sự quá nhiệt tình, nói một tiếng cám ơn thì liền nhận lấy ăn.

Nhưng không có phát hiện, ánh mắt Lý tẩu tử hơi lóe ra.

Hai người Cố Hải Triều ăn bánh bao, chỉ cảm thấy một cỗ mệt mỏi xông lên đầu, ngáp một cái, mí mắt nhanh chóng cụp xuống, khống chế không được mà ngủ thiếp đi.

“Đồng chí, đồng chí, tỉnh lại.” Người phụ nữ kêu vài tiếng, "Cô bé, tỉnh lại, mau dậy ăn cơm thôi.”

Trong phòng im ắng, không ai đáp lại. Người phụ nữ yên lặng đợi một lát, sau đó mới lặng lẽ tiến lên lôi vali du lịch từ dưới giường ra, rón rén đi ra ngoài, một chút âm thanh cũng không có.

Bỗng nhiên, Tề Thiệu ngủ ở giường trên mở mắt ra, đôi mắt đen sâu không thấy đáy......

“Định đi như vậy sao? Đứa nhỏ cũng không cần?”

Lý tẩu tử đột nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tề Thiệu thì lập tức sợ hãi đến tông cửa xông ra ngoài.

Động tĩnh của cô ta rất lớn, đánh thức Cố Vân Khê, cô xoay người ngồi dậy, lại nhìn anh trai và Khương Nghị hôn mê bất tỉnh ở phía đối diện, thì không khỏi thở dài một hơi.

Tâm cảnh giác của hai người này quá thấp.

Cô nhảy xuống giường, đứng ở cửa rống to một tiếng, "Cướp tiền, cướp tiền.”

Cô chỉ gây ồn ào, khiến cho hành khách đều kinh động, nhưng lại không đuổi theo mà chỉ đứng đó nhìn như vậy.

Lý tẩu tử chạy rất nhanh, đi qua hai toa xe mới đưa rương hành lý cho đồng bọn vừa sượt qua người, bọn họ chung một đội, mỗi người phụ trách một phân đoạn.

Lý tẩu tử này phụ trách tiếp cận mục tiêu, lấy được đồ đạc, phía sau tự nhiên có đồng bọn tiếp ứng.

Dựa vào thao tác này, bọn họ đã nhiều lần đắc thủ ở trên đường sắt này, thành công trở ra.

Cô ta chỉ hơi tiếc, còn chưa bắt được đứa nhỏ kia, thiếu nữ mười mấy tuổi rất quý hiếm, bán được giá cao.

Thế nhưng tiểu nha đầu đó quá tinh ranh, không dễ lừa bằng hai thiếu niên kia.

"Tích~ô~tích~ô~tích" Bên tai vang lên tiếng còi báo động chói tai, khiến tất cả mọi người hoảng sợ, đồng loạt xoạt xoạt nhìn qua.

Lý tẩu tử theo bản năng nhìn theo hướng tiếng hú, ôi mẹ ơi, là cái vali kia đang kêu! Thật sự thần kỳ.

Đồng bọn xách hành lý trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng khom lưng sờ loạn, muốn tắt tiếng báo động.

Nhưng, mặc kệ sờ như thế nào, tiếng còi báo động vẫn vang lên không ngừng.

Trán hắn chảy ra mồ hôi dày đặc, lòng nóng như lửa đốt, không quan tâm mà mang theo vali chạy tán loạn, tâm tình cũng dần sụp đổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play