“Đồng chí, phiền động tác nhanh một chút, chúng ta còn phải vội vã trở về.”

Nhân viên công tác đặc biệt muốn nói, có thể đừng dùng thái độ như mua rau cải trắng đến kích thích người ta hay không.

"Tôi hỏi lại lần cuối, có chắc là mua hết không?"

“Xác định!” Cố Vân Khê ngàn dặm xa xôi chính là vì mua phiếu quốc khố.

Cùng lúc đó, Cố Hải Triều cũng mở miệng, "Không mua.”

Đừng đùa nữa, kiếm tiền dễ dàng lắm sao? Đây là một trăm năm mươi ngàn, có thể để cho bốn anh em bọn họ cả đời không cần lo chuyện cơm áo.

Một trăm năm mươi ngàn có thể mua được vài tòa nhà nhỏ!

Hai anh em nhìn nhau, tia lửa văng khắp nơi.

Nhân viên công tác nhìn hai anh em kỳ lạ này, khóe miệng co rút, "Hai người thương lượng trước đi.”

Ngay khi Cố Vân Khê định thuyết phục anh trai, chợt nghe Tề Thiệu lên tiếng, "Các người còn có bao nhiêu tồn kho?”

Tổng cộng một trăm tám mươi ngàn. . Đam Mỹ Trọng Sinh

“Tôi bao hết.” Tề Thiệu ném một tấm chi phiếu lên, khiến mọi người đều trợn tròn mắt.

Thứ đồ chơi chi phiếu này thật sự rất mới mẻ.

Cố Vân Khê không khỏi nóng nảy, cô một đường bôn ba mệt mỏi không chịu được, cũng không thể để cho mình tay không mà về: “Tề Thiệu, để lại cho tôi một ít.”

“Không phải hai người không muốn sao?” Tề Thiệu nhìn về phía Cố Hải Triều, Cố Hải Triều ngây ra như phỗng, thứ này còn có người cướp? Tại sao? Rốt cuộc tốt chỗ nào?

Cố Vân Khê hít sâu một hơi, "Anh cả, anh thông minh hay em thông minh?”

“Em.” Cố Hải Triều trả lời như đinh đóng cột.

Cố Vân Khê chỉ tay về phía Tề Thiệu, "Anh thông minh hay anh ta thông minh?”

Lúc này đây, Cố Hải Triều chần chờ vài giây, không cam lòng tình nguyện, "...Hắn.”

Anh đều không thể hiểu mấy thứ mà Tề Thiệu cùng Cố Vân Khê bàn luận, mà đối phương xem qua một lần là có thể trực tiếp bắt đầu lắp ráp xe, rất trâu bò.

Cố Vân Khê hơi nghiêng đầu, vẻ mặt mê hoặc, "Vậy, anh còn do dự cái gì nữa?”

Anh không thông minh cũng không sao, chỉ cần đi theo người thông minh là được. Giờ khắc này, Cố Hải Triều chần chờ, d.a.o động. Cuối cùng, anh chọn thỏa hiệp.

Đồ mà người thông minh cướp có lẽ đều là đồ tốt, tuy là anh không thể hiểu.

Anh đanh trơ mắt nhìn một thùng tiền đổi thành một thùng giấy vụn, đau lòng đến không cách nào hô hấp.

Anh chỉ có thể an ủi chính mình, nghĩ về hướng tốt, bình thường bọn họ không có tiêu cái gì quá lớn, bây giờ trữ phiếu quốc khố đợi đến kỳ rồi đổi ra cũng được, đến lúc đó nhận mười lăm phần trăm lợi tức, cũng không thiệt thòi.

Cố Vân Khê chỉ mua đến một trăm ngàn, tám mươi ngàn để lại cho Tề Thiệu.

Một rương chứa nhìn đồ vật đáng giá như vậy, Cố Hải Triều một khắc cũng không dám đợi lâu, cũng không đi đến trường đại học, mà trực tiếp muốn về Hải Thành.

Dọc theo đường đi, Cố Hải Triều giống như cây cung bị kéo căng, không dám thở mạnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm va li du lịch, ánh mắt cũng không dám chớp.

Mặc kệ Cố Vân Khê khuyên anh thả lỏng như thế nào, thì anh cũng không làm được.

Tề Thiệu cũng theo bọn họ cùng nhau trở về Hải Thành, tìm người mua bốn cái giường nằm.

Lúc lên xe, Cố Vân Khê mang theo vali du lịch, Cố Hải Triều và Khương Nghị giống như hộ pháp trái phải bảo vệ bốn phía, toàn bộ quá trình đều căng thẳng.

Tề Thiệu đi theo phía sau khẽ lắc đầu, bọn họ khẩn trương thành như vậy, kẻ ngốc đều nhìn ra có vấn đề.

So ra, Cố Vân Khê bị kẹp ở giữa lại vô cùng bình tĩnh, giống như là quẹt thẻ du lịch ngắm cảnh.

Thẳng đến khi chen lên xe lửa, vào cửa phòng nhỏ, Cố Hải Triều trực tiếp đóng cửa, lúc này mới thở ra một hơi thật dài, lau đi mồ hôi trên trán, một trái tim còn treo trên không trung.

Khương Nghị ngã ngồi ở giường ánh mắt trực ngoắc ngoắc, không biết đang suy nghĩ cái gì, hiển nhiên đã bị kích thích cực lớn.

Tề Thiệu liền tay xách một cái túi lớn, tiện tay ném lên trên, không ngừng nhìn chằm chằm va li du lịch của Cố gia, "Cố Vân Khê, cái va li du lịch cải tiến này của nhóc có bánh xe và cột, kéo là có thể chạy, thật sự nhìn không tệ, có thể dạy tôi làm sao làm khóa mật mã không?"

Nước ngoài cũng có loại vali du lịch kéo, nhưng không có loại khóa mật mã kiểu mới này.

“Có thể.” Cố Vân Khê không để kỹ thuật này trong lòng, thuận miệng truyền thụ kinh nghiệm.

Khó khăn chỉ là cho những người không biết gì.

Nhưng, đối với loại người thông minh như Tề Thiệu thì hơi nói một chút liền hiểu ra nguyên lý.

Hắn hăng hái bừng bừng tính toán lắp đặt vali cho mình, "Cái đó cũng có thể dùng trong cặp công văn, trên hòm tài liệu lưu trữ.”

“Cũng được, có thể thêm một vòng bảo vệ nữa.” Cố Vân Khê đang cân nhắc làm ăn, liền nghĩ tới mọi mặt, chuẩn bị sẵn sàng: “Tuy nhiên nếu gặp phải ăn cắp chuyên nghiệp thì liền vô dụng.”

Tề Thiệu cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này, "Có thể làm ra một cái khóa mật mã không thể phá giải hay không?”

“Không có chuyệntuyệt đối, có thể ngăn được 90% người là đã tốt rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play