Hai bảo bối nhu thuận rúc vào trong lòng cô, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, bộ dáng trông vừa tinh xảo lại đáng yêu, hai khuôn mặt tươi cười cực kỳ trong sáng.

“Bởi vì ba mẹ đều rất thông minh a. " Tề Thiệu đi tới, từ phía sau ôm lấy vợ con, nhịn không được cười to, nói: " Ha ha ha. "

Cố Vân Khê trong mắt tràn đầy ý cười: “Tề Thiệu, cục cưng nhà ta thật đáng yêu. "

Tề Thiệu cúi đầu nhẹ hôn khuôn mặt vợ: " Mẹ của cục cưng cũng đáng yêu." Tiểu Bảo đỏ mặt, nghiêm túc nói: " Mẹ, mẹ cũng hôn ba ba a, sau đó nói ba của cục cưng cũng thật đẹp trai. "

"Là người đẹp trai nhất trên đời này. "Đại Bảo lập tức bổ sung một câu.

“Phốc ha ha. "Cố Vân Khê bị chọc cười, đúng là hai kẻ dở hơi.

Ngày hôm sau, Cố Vân Khê dẫn người nhà đến nhà hàng dùng trà sáng, nhìn thấy phu nhân Adams ngồi một mình bên cửa sổ.

Phu nhân Adams cũng nhìn thấy bọn họ, tầm mắt lướt qua khuôn mặt của hai đứa trẻ, chăm chú nhìn.

Cố Vân Khê một tay dắt một đứa bé, cười nói: "Đại Bảo, Tiểu Bảo, quà tặng ngày hôm qua là của bà bà tặng cho các con, các con mau đi cám ơn bà bà đi."

Đại Bảo lập tức ngọt ngào nói: “Bà ơi, bà có khỏe không, cám ơn bà đã tặng quà cho Đại Bảo, cháu rất thích.”

Đây là một báo bối không sợ người lạ, trong mắt phu nhân Adams hiện lên một tia ý cười nhàn nhạt: "Là bà nội.”

“Bà nội, bà nội?”

Bảo bảo phản ứng rất nhanh, nở một khuôn mặt tươi cười: "Bà nội, bà có thể gọi cháu là Tiểu Bảo. Bà nội, bà thật xinh đẹp, ngọc bội ngày hôm qua bà tặng cháu cháu cũng rất thích, cám ơn bà.”

Hai đứa nhỏ ở nhà dù làm ầm ĩ thế nào, nhưng khi ở bên ngoài thì luôn biểu hiện nhu thuận, khéo léo hào phóng.

Phu nhân Adams nhịn không được liếc mắt nhìn cô bé một cái, đứa nhỏ này quả thực là phiên bản thu nhỏ của Cố Vân Khê, vô cùng khả ái đáng yêu. "Cháu dạy con rất tốt."

Cố Vân Khê cũng không dám kể công, thoáng nhìn qua người đàn ông đang đứng bên cạnh kia. "Đều là công của anh ấy."

George đi vào phòng ăn liền thấy một màn như vậy, sau khi ông ta nhìn kỹ được đó là ai, liền đi lại gần: " Phu nhân Adams, buổi sáng tốt lành, gặp được ngài ở đây tôi thật sự rất cao hứng. Xin hoỉ tôi có được vinh hạnh để cùng ăn sáng với ngài không?”

Phu nhân Adams hất cằm, nói:"Ngồi đi.” George vô cùng vui vẻ ngồi đối diện, để cho bồi bàn đưa lên bánh mì sữa bò, một bên ân cần nịnh nọt phu nhân Adams.

Phu nhân Adams bỗng nhiên nói: “Tiểu Khê, cháu cũng tới đây đi.”

Cố Vân Khê ngồi xuống cạnh bà, theo bản năng nhìn ông ta một cái. Tề Thiệu cũng hướng ông ta khẽ gật đầu chào hỏi.

Cố Vân Khê cầm ly sữa ngồi xuống, George không nhịn được nữa, hỏi cố: “Cô cũng biết ngài ấy sao?”

Cố Vân Khê biết bà ấy không muốn ai khác nhắc đến mối quan hệ này, nên cô chỉ có thể giữ im lặng, nhường quyền lên tiếng lại cho bà Adams.

Phu nhân Adams thản nhiên nói: "Cố Vân Khê là khách quý của gia tộc Adams chúng tôi. Tiểu Khê, sau này cô có gặp khó khăn gì, nhớ gọi điện thoại cho tôi.”

George ngạc nhiên. Chuyện trước kia Cố Vân Khê tìm mọi cách để hãm hại gia tộc Adams ông ta cũng có biết, không thể nghĩ đến hiện tại bọn họ lại có thể là bạn của nhau. Không thể không thừa nhận, Cố Vân Khê là một người rất thần kỳ.

Phu nhân Adams chậm rãi thưởng thức bữa sáng đầy mỹ vị này: "Cuộc đánh cược của hai ngươi vô cùng ồn ào huyên náo, toàn thế giới đều biết, tôi có thể hỏi một chút, ai thắng trận cá cược này vậy?"

Cố Vân Khê cười híp mắt giơ tay, nói:"Đương nhiên là tôi.”

“À, vậy thì khi nào giao cổ phần?”

George:... Hiểu rồi,đây là kiếm đường đánh hắn.

Cố Vân Khê có gia tộc Adams làm chỗ dựa vững chắc, xem ra hắn không thể kéo dài được nữa.

Thôi, không cần phải kết thù với hai người này, sớm giao nộp cho rõ ràng vẫn tốt hơn.

Thành phố biển, tại một nghĩa trang.

Từ sau khi Cố gia trở nên giàu có, anh em Cố gia liền trùng tu phần mộ của cha mình lại. Lúc trước phần mộ này chỉ viết ngoáy, tùy tiện tìm một chỗ chôn là xong, ngay cả mộ bia chính thức cũng không có.

Phu nhân Adams kinh ngạc nhìn chữ trên bia mộ, lồng n.g.ự.c không khỏi buồn bực đau đớn. Năm đó bất đắc dĩ lắm mới nhịn đau đem đứa con mình mới sinh ra tặng cho người khác, bà cũng không hề biết được lần từ biệt đó lại là lần vĩnh biệt cuối cùng.

Bà cho rằng mình đã nhìn thấu thế tình, tâm tình sẽ không còn bị ngoại vật quấy nhiễu đến nữa, nhưng cho đến khi đứng trước mộ của con trai mình, một nỗi bi thương nhàn nhạt bỗng dâng lên. Thì ra, không phải là bà không bi thương, mà là bà không nhớ đến thôi, thời gian không thể xóa nhòa hết tất cả.

Cố Vân Khê mang hoa tươi và trái cây đến đặt trước mộ cha mẹ. Cô nhẹ nhàng nhổ cỏ dại, cầm lấy một miếng vải lau chữ trên bia mộ của cha mẹ mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play