"Đúng là loại người không có đọc sách nên nhận thức mới kém như vậy. Anh ấy chỉ là nhân viên quản lý của xưởng, lúc trước anh ấy chỉ có hai bàn tay trắng, thiếu chút nữa đã gieo mình từ trên sân thượng xuống rồi, tiền đâu ra chứ?"

"Tôi không cần biết. Hiện tại tôi chỉ biết Khương Nghị là người thân của chúng tôi, nên anh ta nhất định phải bỏ tiền ra nuôi chúng tôi…...."

Còn giở trò vô lại. Cố Vân Thải tức giận mặt đều đỏ lên, đang muốn nói cái gì, một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lê: "Các người đều là người thân của Khương Nghị, đúng không?" “Vâng.”

Trong tay Cố Vân Khê quơ một tờ giấy, nói: "Trong tay tôi là một tờ giấy nợ một trăm vạn, mọi người đến trả giúp hắn đi.”

Cha Khương mẹ Khương:...

“Liên quan gì đến chúng tôi? Đó là của anh ta nợ, cô dựa vào cái gì bắt chúng tôi phải trả cho anh ta?”

Cố Vân Khê nhíu mày, nói: "Chỉ bằng việc các người là người thân của anh ta. Con nợ cha trả, đây cũng không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa gì. Lại nói, trên đời này không có đạo lý các người chỉ muốn hưởng phúc, chứ không muốn cùng hắn gánh chung hoạn nạn.”

Cho dù có đánh c.h.ế.t thì cha Khương cũng sẽ không lấy ra một trăm vạn. Ông ta liên tục khoát tay, nói: "Không không không, tôi không có tiền."

Cố Vân Khê bình thường không ra tay thì thôi, nhưng cô vừa ra tay, thì bọn họ đừng hòng có cơ hội để thương lượng. “Tôi thấy trang phục trên người các người đều rất đáng giá, vậy thì đều lột hết đi. "

Ngữ khí của cô hời hợt, nhưng lời nói ra...... Khiến vô số người chấn động.

“Lột!” Cô vung tay lên, vệ sĩ lập tức đè bọn họ lại.

“Trang phục trên người, cởi ra!”

“Đồng hồ trên tay, lột ra!”

“Giày hiệu trên chân, cởi ra!”

“Vàng bạc châu báu? Cởi hết ra!”

Cha Khương điên cuồng thét chói tai: "Dừng tay, dừng tay, các người không được làm loạn, tôi muốn báo cảnh sát.”

Mẹ Khương cũng đã sụp đổ: "A a, đừng cởi quần áo của tôi, không cần a.”

Phụ nữ thì chỉ để lại nội y, còn đàn ông thì đều lột sạch hết. Cô còn cho người chụp ảnh lưu niệm của bọn họ lại, đến lúc đó nếu bọn họ còn dám gây sự, cô liền sẽ tung ra cho toàn thế giới đều xem.

Các khách nhân bên dưới nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám người bị lột sạch sẽ, đàn ông thì chỉ để lại một cái quần đùi. Phụ nữ thì còn đỡ một chút, tốt xấu gì cũng để lại một chút thể diện, nhưng trang sức châu báu giày dép trên người đều lột sạch. Camera còn điên cuồng chụp ảnh giữa đám đông, đem bộ dáng chật vật nhất của bọn họ đều chụp lại lại hết.

Cha Khương vốn là một tên vô lại, trước đây ông ta chỉ chiếm được của hời từ người khác, làm gì có chuyện bị người ta làm đến mức này.

Ông ta không khỏi tức giận đến cả người run rẩy: “Các người làm càn, tôi muốn kiện cô.”

Cố Vân Khê vẻ mặt thản nhiên nhẹ nhàng, nói: "Kiện đi, đoàn luật sư của tôi tùy thời ứng chiến, bọn họ được xưng là đoàn luật sư số một Hoa Hạ, không có kiện tụng nào mà không thắng, tập đoàn tài chính nước ngoài cũng không thể chiếm được nửa điểm tiện nghi của tôi, huống chi, chỉ là mấy tên vô lại nhưu các người thì tính là gì?"

Khương phụ sợ ngây người, đoàn luật sư sao? Cô gái này quá hung tàn: "Cô là ai?”

Hôm nay Cố Vân Khê không làm phụ dâu, nên ăn mặc rất khiêm tốn, nhưng do khí chất của cô đặc biệt, nên hiện tại đã nổi bật trong đám người. “Em gái của cô dâu hôm nay.”

Sắc mặt cha Khương thay đổi mấy lần, nói: "Không phải cô nên lo..."

"Các người dám phá hỏng hôn lễ của chị tôi, lá gan không nhỏ, Cố gia của chúng tôi dễ bắt nạt như vậy sao?"

Chuyện hôm nay bọn họ làm chính là đã giẫm lên giới hạn của cô.

“Thật sự là không sợ chết, ném hết bọn họ ra ngoài cho tôi.”

Cha Khương giận tím mặt, tay phải chỉ vào Cố Vân Khê tức giận mắng: "Tiện nhân, cô……”

Trong mắt Tề Thiệu lúc này bỗng hiện lên một tia tức giận, nhàn nhạt hạ lệnh, nói: "Đánh gãy tay phải của ông ta.”

Một người vệ sĩ nghe vậy liền đứng lên, nhẹ nhàng xoay một cái, răng rắc một tiếng, cổ tay bỗng gãy lìa. Khương phụ chỉ cảm thấy một cỗ đau đớn kịch liệt tập kích, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, hoảng sợ nhìn bàn tay mềm nhũn của mình.

Không ngờ nhanh như vậy...... “Gãy rồi?!”

Tề Thiệu lạnh nhạt nhìn về phía những người kia: "Còn ai muốn thử xem?"

Những người bị hắn nhìn tới không khỏi cúi đầu xuống, điên cuồng lắc đầu, nói: "Không không không." Mẹ ơi, thật kinh khủng.

Cố Vân Khê đảo tròng mắt, nói: "Tổng cộng mười người, vừa vặn, mỗi người viết một tờ giấy nợ mười vạn, tổng cộng cũng đủ một trăm vạn rồi.”

Mọi người sợ ngây người: "Là Khương Nghị nợ cô, liên quan gì đến chúng tôi chứ?”

Thứ Cố Vân Khê muốn không phải tiền, mà là cô muốn bịt miệng đám đông này. "Ký, hay là không ký, tùy các người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play