Cổ đông đầu tiên của công ty Internet có bốn người, đó là vợ chồng Cố Vân Khê và Tề Thiệu liên hợp chiếm 60% cổ phần, Cố Hải Ba 10%, Tề Tĩnh 10%.
Nghe có vẻ thì ít, nhưng khi bước vào thế kỷ này, các công ty Internet rất nhanh sẽ phát triển nhanh chóng. Trong tương lai không xa, bọn họ còn muốn lên kế hoạch đưa công ty lên sàn, một khi việc này thành công, giá trị trong tay bọn họ có thể tăng lên gấp 1000.
Số cổ phần này có thể bảo đảm cho Cố Vân Thải cả đời vô tư không lo.
"Cái này quá quý giá, chị không thể nhận." Cố Vân Thải vội vàng từ chối, hiện giờ trên danh nghĩa cô có rất nhiều tài sản, chỉ riêng Thâm Thành bên kia đã có một trăm căn nhà.
Cố Hải Ba nhìn cô, nói: "Chị, là em và Tiểu Khê chúc phúc cho chị, chị nhất định phải nhận lấy.”
Cố Hải Triều đứng một bên, nhẹ giọng nói: "A Thái, nhận đi.”
Cố Hải Ba quay đầu nhìn về phía Cố Hải Triều, nói: "Anh, đây là của anh.”
Cũng là phần trăm, Cố Hải Triều ngây ngẩn cả người: "Cũng không phải anh kết hôn, mọi người sao lại tặng quà cho anh?"
Cố Hải Ba rất thương người anh này của mình. “Nếu không có anh vì bọn em chống đỡ một mảnh trời, bọn em cũng sẽ không trải qua cuộc đời bình an như vậy. Bọn em cũng không biết báo đáp anh như thế nào, đây chỉ là một chút tâm ý của em cùng Tiểu Khê mà thôi.”
Hốc mắt Cố Ba Triều phiếm hồng, nói: "Nói ngu ngốc cái gì vậy, chúng ta đều là anh em ruột, sinh cùng một mẹ với nhau. Việc chăm sóc các em là việc anh nên làm.”
Cố Vân Khê dịu dàng nói: "Ngoại trừ cha mẹ, trên đời này anh không có nghĩa vụ phải chăm sóc ai cả. Anh, cám ơn anh.”
Cố Hải Triều cảm động đến khóc, bọn họ đều là những đứa trẻ ngoan.
Anh cũng chưa bao giờ trông cậy vào việc hồi báo của bọn họ, chỉ cần bọn họ có thể cảm ơn, có thể nhớ tới anh nhiều thêm một chút, thì anh đã vô cùng vui vẻ rồi.
Hôn lễ được tổ chức rất long trọng, tất cả bạn bè thân thích đều đến đây.
Trong hôn lễ, Cố Vân Thải mặc một bộ áo cưới được thiết kế riêng, xinh đẹp không gì sánh được.
Trong mắt cô ấy tràn đầy chờ mong, bên cạnh đó còn có một tia khẩn trương của người mới cưới.
Cố Vân Khê ở bên cạnh chị gái mình, cười nói: “Chị, không cần khẩn trương. Khương gia lại không có bối cảnh gì, chị gả qua đó thì chính là chủ của Khương gia. Nếu Khương Nghị làm chuyện xằng bậy gì đó, chị cứ dạy dỗ hắn, đến khi đó em sẽ là chỗ dựa cho chị.”
“Phốc. "Cố Vân Thải bị chọc cười. Hoắc Minh Duyệt ngồi một bên ánh mắt lấp lánh, cười nói: "Chị Tiểu Khê, chị thật cừ nha, em rất thích.”
Cố Vân Khê thò người ra sờ sờ đầu cô: "Chị cũng sẽ giúp em chống lưng, tương lai chồng em đối xử không tốt với em, em cứ tới tìm chị, chị sẽ đánh gãy chân hắn.”
Hoắc Minh Duyệt học xong đã về nước, không chút do dự liền đồng ý trở thành thành đồng nghiệp của Cố Vân Khê, hiện tại cô ấy là một thành viên của viện nghiên cứu. Cố Vân Khê sao có thể cự tuyệt một cô em gái nhỏ đáng yêu như vậy được chứ.
Hoắc Minh Duyệt nghe cô nói vậy cười càng vui vẻ.
Hôn lễ bắt đầu, Cố Hải Triều mặc áo đen dắt Cố Vân Thải chậm rãi đi vào hội trường, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đem em gái giao đến trong tay Khương Nghị.
“Tên nhóc thối này nghe đây, nếu cậu dám làm chuyện gì có lỗi với A Thái, thì cậu cứ chờ bị đánh đi.”
Khương Nghị dám sao? Nhà bọn họ hai người anh trai thì hung tàn, còn cô em vợ thì dọa người như vậy, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám nữa. "Yên tâm đi, có được A Thái chính là thành tưu lớn nhất trong cuộc đời của tôi."
Cố Hải Triều nhìn một đôi vợ chồng mới cưới này, nhịn không được nói: "Hai người nhất định phải sống thật tốt với nhau, chăm sóc, chiếu cô….”
Không khí vui vẻ hành này bỗng nhiên bị một đám người xông vào phá đám. "Tôi không đồng ý mối hôn sự này.”
Bọn họ bao gồm cả già trẻ, nam nữ, tổng cộng có đến mười mấy người.
Sắc mặt Khương Nghị đại biến, sao bọn họ lại tới đây?”
Các tân khách tò mò nhìn một màn này, hỏi: "Ai vậy?
Một ông lão thấy vậy la lớn lên: "Tôi chính là cha ruột của Khương Nghị, không có sự cho phép của tôi, hôn sự này không tính.”
Một người phụ nữ bên cạnh lúc này cũng khóc lóc, kêu to lên: "Tôi là mẹ ruột của Khương Nghị, con trai kết hôn lại không báo cho tôi biết, mọi người thử nói xem hắn có bất hiếu hay không?"
Hiện trường một mảnh xôn xao: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không phải bọn họ nói cha mẹ hai bên không có mặt là vì bọn họ đã qua đời hết rồi sao?”
Cố Vân Khê ngồi dưới sân khấu, nhướng mày nhìn một nhà bọn họ. Ngày cưới tốt đẹp thế này mà lại muốn chạy tới đây để đập phá, bọn họ đúng là muốn c.h.ế.t mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT