Bên ngoài đã g.i.ế.c điên rồi, một mảnh gió tanh mưa máu.
Ngay tối hôm qua, Nghĩa Hòa bang tan thành mây khói, cấp cao bị tận diệt, không ai để lộ, m.á.u chảy thành sông. Tiểu lâu la chạy đi tự thú nhiều vô số kể, đều nhét không trôi.
Cấp cao muốn đi tự thú cũng không có tư cách, bọn họ đều vào sổ đen hẳn phải chết.
“Tằng lão nói, hiện giờ quần long vô thủ, trận tuyến rối loạn, cậu tốt nhất là thừa thắng truy kích, nhanh chóng kết thúc trận chiến này.”
Tề Thiệu không nghe thấy, trong lòng chỉ có cô gái khiến hắn yêu say đắm.
Hoắc Vân Sơn câm miệng, theo tầm mắt của hắn nhìn về phía Cố Vân Khê, thiếu nữ từng phô trương bừa bãi như vậy, cứ lẳng lặng nằm đấy.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, "Hoắc lão, là nơi này.”
Phòng bệnh yên tĩnh, Tề Thiệu nhanh chóng chạy về phía cửa, vội vã mở cửa phòng, "Ông ngoại, ông đến rồi.”
Hoắc lão được người cõng qua, khuôn mặt ông tiều tụy, tàu xe mệt nhọc, ngồi liên tục hai mươi mấy giờ trên máy bay, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.
Nhưng, ông không dám nghỉ ngơi, "Để tôi xem tiểu Khê trước đã......”
Ông liếc mắt một cái thấy được một thân ảnh quen thuộc, ngây ngẩn cả người. “Lão Quý, sao ông lại ở đây......”
Đây là quốc y nổi danh với ông, đáng tiếc, quan hệ của hai người cũng không tốt, luôn luôn có các loại chuyện kỳ kỳ quái cùng người ngăn ở giữa.
Ông bỗng nhiên phản ứng lại, trong mắt nhiều hơn một tia cảm kích, "Đa tạ ông.”
Vẻ mặt Quý lão nhàn nhạt, "Tôi chỉ phụng mệnh làm việc, không cần cảm ơn tôi.”
Tề Thiệu giữ chặt cánh tay Hoắc lão, kéo ông đến bên giường bệnh, "Ông ngoại, ông nhất định phải cứu Tiểu Khê, Tiểu Khê hoàn toàn trông cậy vào ông.”
Hoắc lão nhìn Cố Vân Khê hôn mê bất tỉnh, trong mắt hiện lên một tia đau đớn.
Qua nhiều năm như vậy cô đã là người nhà ông tán thành, không có huyết thống thì sao?
Ông tiến lên bắt mạch, thật lâu sau, nhẹ nhàng thở dài một hơi, khiến Tề Thiệu thay đổi sắc mặt, "Tiểu Khê làm sao vậy?”
Hoắc lão khoát tay áo, "Lấy kim châm của ta lại đây.”
Học trò của ông thay đổi sắc mặt mấy lần, "Sư phụ, ngài không thể..."
“Nhanh lên.” Ánh mắt Hoắc lão nghiêm khắc đến cực điểm, đại đệ tử cắn răng, không thể không lấy ra một bộ kim châm.
Hoắc lão phất phất tay, ý bảo dọn dẹp, những người không liên quan đều đi ra ngoài.
“Tôi ở lại đây.” Tề Thiệu kiên trì không chịu rời đi.
Hoắc lão nhìn hắn thật sâu, "Vậy cậu không thể lên tiếng, không thể quấy rầy ta thi châm, bộ châm pháp này một khi bắt đầu, không thể dừng lại, nếu không thất bại trong gang tấc.”
“Được.”
Tề Thiệu cho tới bây giờ chưa từng thấy Hoắc lão thi châm, lần đầu tiên biết đây là hoạt động thể lực, đổ mồ hôi như mưa, mỗi một bước đều như là hao hết khí lực.
Đến lúc kết thúc, ông đã ướt đẫm, hai tay đều run rẩy, ngay cả đứng cũng không vững.
“Sư phụ.” Hốc mắt đại đệ tử đều đỏ, muốn nói lại thôi, cuối cùng gian nan phun ra một câu,"Ngài nghỉ ngơi trước đi.”
“Ta không sao.” Hoắc lão nhìn Cố Vân Khê trên giường bệnh, trong mắt tràn đầy thương tiếc,"Đây là lần đầu tiên châm cứu, Tiểu Khê đêm nay hẳn là sẽ tỉnh...”
“Thật sao?” Tề Thiệu vừa mừng vừa sợ.
“Thật, nhưng m.á.u bầm trong đầu cô ấy còn chưa hết, ít nhất phải thêm hai lần.”
Tề Thiệu mừng rỡ, thật sự là tin tức tốt, "Vâng vâng, vất vả cho ngài, ngài đi nghỉ ngơi trước, có việc sẽ tìm ngài.
Tề Thiệu vẫn canh giữ bên giường bệnh, lúc này đây hắn tràn đầy chờ mong, còn không ngừng nói chuyện với Cố Vân Khê.
Không riêng gì hắn, Hoắc Vân Sơn cùng mấy vị bác sĩ đứng đầu canh giữ ở một bên, yên lặng chờ đợi, xem có thể đúng như Hoắc lão sở liệu hay không.
Không biết qua bao lâu, mí mắt người trên giường giật giật, Tề Thiệu kích động nhào qua, "Tiểu Khê, Tiểu Khê, em mau tỉnh lại.”
Cố Vân Khê rất buồn ngủ, nhưng có người cứ nói chuyện bên tai cô, ồn ào quá.
Cô cố sức mở mắt, lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm, "Anh ồn quá, thật phiền.”
Cô cho rằng mình rất lớn tiếng, kỳ thật, thanh âm cực nhỏ, gần như không nghe thấy.
Đây là thanh âm tuyệt vời mà Tề Thiệu nghe được trong cuộc đời này, hốc mắt hắn phiếm hồng, ôm chặt lấy cô, "Tiểu Khê, em thật sự tỉnh rồi, thật tốt quá.”
Cố Vân Khê bị ôm không thở nổi, trợn trắng mắt, "Anh... là ai?”
Đầu óc cô trống rỗng, không có ký ức gì cả.
Hoảng, rất hoảng, nhưng loại thời điểm này thì càng phải ổn định, không thể để cho người khác nhìn ra.
Động tác Tề Thiệu cứng đờ, không dám tin mà cúi đầu xuốnh, đối diện với một đôi mắt xa lạ, như một chậu nước lạnh từ đầu tưới xuống, tưới lạnh thấu tim.
Môi hắn run rẩy, "Tiểu Khê, em không nhận ra anh sao?”
Sao lại như vậy? Sao có thể chứ?
Hoắc Vân Sơn nhào tới ngăn cản, "Tề Thiệu, đừng kích động, cậu sẽ dọa cô ấy.”
Tề Thiệu nhìn Cố Vân Khê có chút khẩn trương nhưng cố gắng trấn định bộ dáng nhỏ, n.g.ự.c đau nhức, hắn hít sâu cố gắng bình phục tâm tình.
“Mau đi mời Hoắc lão tới.”
Hoắc lão rất nhanh đã tới, Tề Thiệu vội vàng hỏi, "Ông ngoại, Tiểu Khê hình như mất trí nhớ, em ấy không nhớ con, cũng không nhớ mọi người.”
Hoắc lão ngồi xuống bên giường bệnh, "Tiểu Khê, ta là ông ngoại con, nơi này đều là người thân và bạn bè của con, con đừng sợ.”
Cố Vân Khê yên lặng nhìn ông một cái, cũng không nói gì.
Hoắc lão ôn nhu nói, "Đây là tình huống bình thường, não bộ vô cùng phức tạp tinh tế, sau khi bị thương sẽ dẫn phát nhận thức sai lầm, hoặc là mất đi trí nhớ..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT