Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, nói: "Thời đại điện thoại thông minh 3G đã đến, em nghĩ, đây sẽ là một nghiên cứu ở cấp độ cao. Nếu thành công, chúng ta sẽ rút ngắn được hơn mười năm thời gian để tiến vào thời đại công nghệ này."

Hiện tại thế giới chỉ toàn dùng điện thoại di động nắp gập kiểu cũ nhất, cái điện thoại này chỉ dùng để gọi điện, nghe nhạc, gửi tin nhắn, ngoài ra không còn chức năng gì khác.

“Điện thoại thông minh 3G sao?” Giáo sư Miller quả nhiên là người từng trải, vừa nghe liền biết cô đang muốn nói đến cái gì. Hiện tại ông luôn có một trực giác khẳng định rằng, học trò dưới trướng của ông lần này muốn làm chuyện lớn.

“Hội nghị lần này tôi cũng sẽ tham gia. Yên tâm tôi sẽ giúp em có được một tấm thư mời, tôi hy vọng đến lúc đó có thể tận mắt chứng kiến thành công của em.”

Mặc kệ nói như thế nào, ông đối với cô học trò nhỏ này đã bỏ xuống rất nhiều tâm huyết, ông cũng hi vọng cô cũng có thể giống như các sư huynh của mình, có được thật nhiều thành tựu to lớn.

‘Được, vậy em ở HK chờ thầy. "Cố Vân Khê chính là hy vọng ông ấy có thể giúp cô tạo uy thế tại đó. Vì dù sao ông ấy cũng là đại lão trong ngành, lời nói vô cùng có uy tín.

Nói thì mạnh miệng như vậy, nhưng hiện tại ngay cả một chữ trong đầu cô cũng không có. Cô nhìn thoáng qua tờ lịch trên bàn, khẽ thở dài một hơi, số ngày nghỉ này e rằng lại phải ngâm nước nóng rồi.

Cô lặng lẽ mở máy tính xách tay lên, viết xuống một hàng tiêu đề “Lý luận về điện thoại di động thông minh -phát minh vượt thời đại, giúp con người tiến vào thế giới mới.”

Hiện tại có rất nhiều tư liệu cô phải tra ra, số liệu tuyệt đối không được sai. Nói thì ít vậy thôi chứ lượng công việc này không hề nhỏ.

Vài ngày sau, cô đã có mặt ở sân bay.

Khi cô đến mọi người cũng đã chờ ở đây rất lâu, các học sinh cũng đã ở chỗ này tụ tập đầy đủ.

Hoàng Tiềm thấy cô vô cùng vui vẻ tiến lên đón tiếp: “Lão sư, rất vui khi được gặp lại cô.”

Hắn bị cô gọi tham gia hội nghị cấp cao nhất trong ngành là do cô thấy hắn tác phong vô cùng chuyên nghiệp, mà người cũng thông minh.

Triệu Kim Thụy cũng nằm trong danh sách lần này. "Lão sư, mắt cô bị sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”

Cố Vân Khê đã thức đêm mấy hôm lập nên kế hoạch, nên hiện tại vành mắt của cô đã thâm quầng: " Không sao, tôi chỉ là ngủ không ngon thôi.”

Lý Trừng Minh không thể hiểu nỗi: "Chẳng lẽ hội nghị lần này cũng có thể tạo được áp lực lớn như vậy cho lão sư sao? Không phải tố chất tâm lý của cô trước đây luôn rất tốt sao?” Cố Vân Khê dụi dụi mắt, nói: "Tôi còn phải phát biểu nội dung học thuật ở hội nghị, nhưng cái bản thảo diễn thuyết vẫn còn chưa viết xong. Tôi là người nước đến chân mới nhảy, nên hiện tại mới như thế.”

Mọi người:... Cô không thể chuẩn bị trước được sao?

Cố Vân Khê khẽ liếc mắt nhìn bọn họ: “Nếu tôi có thể nghỉ phép nhiều hơn một chút, thì cũng sẽ không đến mức chật vật như thế này.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Đi bước nào tính bước đó thôi.”

Cứ như vậy, Cố Vân Khê ở phòng chờ lên máy bay ôm máy tính xách tay viết lách tách. Sau khi lên máy bay thì cô sẽ viết ở trên máy bay, sau khi xuống máy bay thì cô sẽ ngồi ở trên xe viết.

Mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, như vậy cũng được nữa sao?

Đoàn người rất nhanh đã đến khách sạn mở hội nghị, từ xa bọn họ đã nhìn thấy biểu ngữ thật lớn.

Cố Vân Khê xuống xe, ngửa đầu nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên cô tham gia cuộc thi ngành thông tin điện tử này, khi đó do tuổi trẻ ngông cuồng, nên cô vô cùng phô trương thanh thế của mình.

“Đi vào đi.”

Lúc ở chỗ đăng ký, đoàn người của cô lại gặp phải một chút phiền toái. Người nhân viên lễ tân vẻ mặt khó xử, nhìn cô nói: "Vị này, người cô mang theo đã vượt quá mức định rồi. Theo quy định của chúng tôi, thì nười được mời chỉ có thể mang theo hai nhân viên vào trong mà thôi.”

Hiện tại cô không chỉ dẫn theo sáu người học sinh, mà cô còn dẫn theo vài vệ sĩ, như vậy xem ra cũng hơi quá rồi. Đây rõ ràng là giới học thuật mà, có cần phải nhiều người đến vậy không chứ?

“Tôi biết. Yên tâm, những người ở đây chúng tôi sẽ tự bỏ tiền ra. "Cố Vân Khê trực tiếp lấy ra một tờ chi phiếu, nói: " Ở đây có một vạn đô la, cho tôi thêm bốn suất vào hội nghị đi.”

Quy định chỉ là thứ chết, người mới là thứ sống, không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được.

Nhân viên lễ tân thấy vậy có chút e ngại nói: "Chuyện này... không hợp quy củ.”

Cố Vân Khê mục đích chỉ là muốn dẫn những người học viên này ra ngoài đi dạo để gặp nhiều việc đời, miễn cho bọn họ tự cho mình là tài giỏi, sau này lại trở thành ếch ngồi đáy giếng. “Hai mươi ngàn đô la Mỹ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play