Triệu Kim Huy là nghiên cứu sinh của Đại học Thanh Hoa, khí chất nho nhã, hoàn toàn bất đồng với hai đứa em trai vô lại của hắn.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Cố Vân Khê, hắn có chút ngoài ý muốn, tuy đã sớm biết cô vẫn còn rất trẻ, nhưng hắn vẫn bị kinh ngạc không thôi.
Hắn ta tự nhiên vươn tay phải ra chủ động chào hỏi: “Chào cô Tịch.”
Cố Vân Khê ở trong phòng ấm áp chỉ mặc một chiếc áo len và quần jean màu trắng, búi tóc củ tỏi, dáng vẻ cực kỳ trẻ trung xinh đẹp.
Cô đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn ta, đáp lại: “Xin chào.”
Là một người rất có lòng dạ, tâm trí kiên định, lắm mưu nhiều kế.
Tâm tình Triệu Kim Huy có chút phức tạp: “Cha của tôi nghe nói cô sắp kết hôn, cố ý dặn dò tôi đến trao quà mừng.”
Cố Vân Khê im lặng, cô và cha Triệu không có giao hảo quá sâu sắc, cần gì phải tặng quà kết hôn?
Đây chắc là quà cảm ơn.
Cô nhận lấy hộp gấm, hai mắt chăm chú nhìn: “Ngài Triệu quá khách khí rồi, tôi có thể mở hộp quà ra xem một chút không?”
“Đương nhiên là có thể.” Triệu Kim Huy làm tư thế mời.
Cố Vân Khê mở ra nhìn, là một bộ trang sức màu xanh ngọc bích, bao gồm một đôi vòng tay, mặt dây chuyền, khuyên tai, nhìn chất liệu và màu sắc tương đồng, hẳn là được đẽo ra trên cùng một khối ngọc thạch.
“Là Phỉ Thúy Đế Vương Xanh Lục? Món quà này quá mức quý giá, tôi không thể nhận được.”
Triệu Kim Huy Khách khách khí nói: “Sản nghiệp của cha tôi đóng ở Vân Nam, những thứ này được xem như đặc sản địa phương. Hơn nữa, có quý trọng đến mấy cũng không bằng của đại ơn đại đức của cô đối với Triệu gia chúng tôi.”
“Anh nói quá rồi, tôi chỉ tiện tay mà thôi.”
Thanh âm Triệu Kim Huy trầm xuống: “Tuy cô chỉ tiện tay giúp đỡ nhưng đối với Triệu gia mà nói, là một mạng của Triệu Kim Minh, là tiền đồ của Triệu Kim Thụy, là danh dự mà Triệu gia dùng m.á.u tươi dốc sức gầy dựng, là bao nhiêu vật ngoài thân cũng không đổi lại được.”
Hắn đã điều tra qua, nếu không phải Cố Vân Khê ra tay, em trai dù thế nào cũng phải chịu liên lụy, đó là con cháu có tiền đồ nhất Triệu gia, tuổi còn trẻ đã là Thượng tá.
Hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng nhất định đến sự nghiệp.
“Cha của tôi còn bảo tôi nhắn đến cô một câu, cô vĩnh viễn là khách quý của Triệu gia chúng tôi, cửa lớn Triệu gia luôn mở rộng chào đón cô, lúc nào cũng hoan nghênh cô đến đấy.” Cố Vân Khê nhướng mày, đây là một lời hứa rất có trọng lượng.
“Cảm ơn các vị.”
Con đường bồi dưỡng con cháu của Triệu gia rất truyền thống, con lớn theo chính trị, con thứ theo quân đội, con út... là nuôi thả.
Thấy cô chịu nhận quà, Triệu Kim Huy thầm thở phào nhẹ nhõm: “Không biết tôi có vinh hạnh nhận được thiệp mời kết hôn của hai người không?”
Cố Vân Khê mỉm cười: “Chị Triệu, đi lấy thiệp mời kết hôn.”
Cô nhịn không được nói thêm một câu: “Các anh quản thúc Triệu Kim Minh cho tốt đi.”
Sắc mặt Triệu Kim Huy trầm xuống: “Tôi tin tưởng, nhà giam sẽ dạy hắn rất nhiều thứ, hy vọng có thể cải tạo con người hắn trở nên tốt hơn. Nếu không được, gia đình tôi sẽ đưa hắn về nông thôn tiếp nhận giáo dục tư tưởng.”
Triệu Kim Minh bị phán hai năm tù, đối với một đại thiếu gia được nuông chiều từ bé mà nói, hai năm ngồi tù là sự dày vò dài dằng dặc, đây cũng chính là vết nhơ trong cuộc đời hắn, mãi mãi không thể rửa sạch.
Nhưng so với bị phán tử hình bởi vì tội danh kẻ chủ mưu đầu cơ trục lợi văn vật cổ, hình phạt này của hắn đã xem như rất nhẹ, nên biết đủ, cho nên từ đầu đến cuối Triệu gia đều không xen vào việc này.
Hiện giờ chính trực nghiêm trị, không ít kẻ thù trên đấu trường chính trị nhìn chằm chằm Triệu gia không nhả, bọn họ không thể tự tay đem nhược điểm dâng đến miệng đối thủ.
Cố Vân Khê thấy thế, thuận miệng thay đổi đề tài: “Đúng rồi, anh làm việc ở Bộ Thương Mại, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Cố Vân Khê cười híp mắt hỏi: “Ông chủ George của công ty Uy Nhuyễn còn ở Thủ đô không? Ông ta có ý định đầu tư ở nước ta không?”
Cô cũng không biết George xuất phát từ tâm tư gì, không liên lạc với Cố Vân Khê, Cố Vân Khê cũng lười xã giao với ông ta, để ông ta thích làm gì thì làm.
Triệu Kim Huy có chút ngoài ý muốn: “Ông ta đi du lịch ở các thành phố, có nhân viên công tác chuyên môn tiếp đãi, về phần ý định đầu tư còn chưa nghe ông ta nhắc đến.”
Cố Vân Khê bỗng nhiên nhớ tới kế hoạch của mình: “Là như thế sao, vậy nếu tôi muốn mở một công ty internet, tôi có cần phải chú ý những thủ tục hay vấn đề gì khác không?”
“Công ty Internet?” Triệu Kim Huy không hiểu lắm.
Cố Vân Khê giải thích đơn giản một chút: “Lấy công nghệ mạng máy tính làm cơ sở, lợi dụng nền tảng mạng lưới cung cấp các loại dịch vụ, từ đó thu được lợi nhuận.”
Cô nói như vậy, Triệu Kim Huy đã hiểu ngay: “Hơi giống công ty Doanh Hải Uy, trước cửa nhà anh ta dựng một tấm biển quảng cáo có nội dung là: Người Trung Quốc cách đường cao tốc thông tin bao xa, đi về hướng bắc 1500 mét.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT