Thật vui vẻ, thật muốn nói cho mọi người biết, hắn và Tiểu Khê đã kết hôn.

Tiểu Khê là vợ của hắn, ha ha ha, trên đời này làm sao còn có thể có chuyện hạnh phúc như vậy được chứ?

Cố Vân Khê thấy hắn vui vẻ như vậy, cũng có chút vui theo, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên một chút, kỳ thật, trong nguyên tác không có nói Tề Thiệu sẽ xảy ra chuyện như thế nào, chỉ là đơn giản nói qua một câu ‘tráng niên mất sớm’ mà thôi.

Bất quá, hôm nay nội dung vở kịch đều đã bị cô thay đổi hết hoàn toàn, Tề Thiệu hẳn là không có việc gì. Nhưng nói thế nào, cô cũng không an tâm được.

“Hứa với em một chuyện.”

Tề Thiệu nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nét mặt dịu dàng, nói: "Em nói đi, mười chuyện anh cũng sẽ đáp ứng với em.”

Cố Vân Khê vẫn có chút không yên lòng, nói: "Anh đi đâu nhất định cũng phải mang theo mấy vệ sĩ, cây to đón gió có biết không? Có nhiều nơi trị an không tốt như chúng ta vẫn tưởng tượng đâu.”

Cô nhớ rõ lúc này cướp bóc hoành hành rất nhiều, có vài nơi còn diễn ra cảnh cả thôn hợp tác cướp bóc người qua đường, thủ đoạn cũng rất hung tàn. Năm nay hình như chính phủ còn nghiêm trị một đợt thì phải?

Hơn nữa, các quỹ gia tộc dưới danh nghĩa của hắn cũng kiếm được rất nhiều. vì chuyện này thôi cũng không biết có bao nhiêu người đỏ mắt,

Tề Thiệu mềm lòng, Tiểu Khê đây là lo lắng cho hắn sao?

"Được, anh ra vào đều rất cẩn thận, anh còn muốn cùng em bạc đầu đến già nữa. Nào, chúng ta đi ăn một bữa thật ngon đi, ăn mừng một chút chuyện hai ta đã kết hôn. Em muốn ăn gì?”

“Em muốn ăn... "Cố Vân Khê suy nghĩ nửa ngày, nghẹn ra hai chữ: “Nồi lẩu.”

Cô đột nhiên lại rất muốn ăn lẩu.

Tề Thiệu dở khóc dở cười, được rồi, cái gì cũng không bằng việc cô thích được. “Vậy đi Đông Lai Thuận đi, thịt dê nhà hắn không tệ.”

Đông Lai Thuận, Cố Vân Khê từng ngụm từng ngụm ăn nhúng thịt dê, tâm tình vô cùng tốt, cười nói: "Báo cáo của anh đã trình lên bao lâu rồi?"

“Bảy ngày rồi. "Tề Thiệu không ngừng bỏ thịt dê vào nồi nhúng, nhúng xong liền vớt lên đặt vào trong bát nhỏ trước mặt Cố Vân Khê.

Hắn mỗi ngày viết một chút, viết không nhanh, không giống Cố Vân Khê từ sớm đều phải viết đến buổi tối.

Dù sao bảng báo cáo này chỉ cần hắn giao ra là đã xong việc, cũng không cần quản nhiều như cô vậy.

Dù sao hắn cũng muốn ở bên Tiểu Khê nhiều hơn.

Chuông điện thoại vang lên, Tề Thiệu nhìn thoáng qua, nói: "Alo, xin hỏi là ai vậy?”

“Là Tề Thiệu tiên sinh sao? Tôi học khoa máy tính của đại học Hoa Thanh......”

Tề Thiệu vội vàng nói vài câu rồi cúp máy, Cố Vân Khê nhìn qua, hỏi: "Sao vậy?” Vẻ mặt Tề Thiệu có chút cổ quái, nói: "Khoa máy tính của đại học Hoa Thanh muốn anh đi dạy học.”

Cố Vân Khê:...

Cái này giống như là ấn xuống một cái công tắc kỳ quái nào đó, sau khi công tắc này được mở lên thì điện thoại của Tề Thiệu lại không ngừng reo, tất cả đều đến từ các trường đại học danh giá mời hắn đi dạy học.

Với thành tích của hắn, làm giáo sư khoa tài chính hay máy tính thì đều hoàn toàn đủ tư cách.

Điều này làm Tề Thiệu phiền muốn chết, hôm nay là ngày vui của hắn, hắn chỉ muốn ở cùng một chỗ với vợ mình thôi.

Chính vì thế, hắn vô cùng dứt khoát mà tắt máy, không gian ở đây lúc này mới yên tĩnh lại một chút.

Hắn một chút cũng không muốn làm thầy giáo, có được không?

Cố Vân Khê đối với việc này cũng không có ý kiến gì, dù sao hắn muốn làm thì làm, không muốn làm thì thôi, hắn thích là được.

“Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Tề Thiệu khẽ gật đầu, nói: "Được, anh đi toilet trước.”

Cố Vân Khê đứng ở cửa chờ hắn. Đứng một hồi lâu cô bỗng có chút chán, nên đành mở máy ghi âm trong túi ra, nghe văn hiến tiếng Anh mới nhất bên trong.

Tạp chí khoa học kỳ mới nhất cũng nên ra rồi, cô muốn xem một chút trên đó có đăng luận văn tốt nghiệp của mình hay không.

Tuy rằng cô đã trở về, nhưng đối với khoa học kỹ thuật mới ở nước ngoài cô vẫn luôn duy trì sự chú ý ở cao độ.

Lại nói, trong nước cũng là lúc mở một công cụ tìm kiếm, cái này để cho anh nhỏ của coô làm đi. Dù sao nếu có thêm vài trợ thủ...

Ngay khi cô miên man suy nghĩ, một đám thanh niên trẻ tuổi nghênh ngang đi tới, đến khi nhìn thấy cô, thì bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Xinh đẹp, lại mang theo một tia thần bí, thật sự rất hấp dẫn người ta nha.

Một người trong đó ăn mặc vô cùng thời thượng tóc vàng hoe, tiến lên bắt chuyện với cô: "Tiểu thư, em lớn lên thật xinh đẹp. Hay là em cùng tôi làm quen đi, nể tình chúng ta là bạn mới gặp nhau, tôi sẽ tặng em một phần lễ gặp mặt. "

Nói là bạn, thật ra là bạn gái.

Cố Vân Khê:...

Cô ở nước ngoài cũng thường xuyên bị người ta bắt chuyện, nhưng trực tiếp ném tiền vô mặt cô như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Cô nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái, nói: "Không rảnh.”

Tiểu Hoàng Mao biến sắc, người đi theo bên cạnh hắn lớn tiếng quát: "Làm càn, sao lại nói chuyện với Triệu thiếu gia như vậy? Mau xin lỗi ngay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play