Cố Vân Khê nhìn thoáng qua, cười nói: "Đúng vậy, đời Đường.Toàn bộ sách này được cất giữ ở viện bảo tàng Anh, cháu đây là bảo người ta đem nó về.Mấy thứ này cũng đều là từ các bảo tàng lớn lấy ra, ông xem, đây là ảnh chụp, ông có thể đối chiếu thử một chút.”

Cô tuy không rảnh, nhưng cô lại có tiền. Chỉ cần bỏ chút tiền để cho người ta làm được. Dù sao, nhân viên bảo tàng cũng rất vui vẻ khi lại có thể kiếm thêm được một khoản thu nhập này.

Bọn họ còn cam đoan với cô rằng, một khi bọn họ có dự định bán ra thì sẽ thông báo cho cô đầu tiên.

Hoắc lão rất vui vẻ, nói: "Món quà này ta rất thích, Tiểu Khê, cháu có lòng rồi.”

Cố Vân Khê suy nghĩ một chút rồi nói: "Cháu đã cho người tìm khắp nơi, cũng không riêng gì ở nước ngoài, trong dân gian nước ta cũng rải rác không ít sách cổ.”

Tiền là vật chết, đến độ cao nhất định thì nó cũng chỉ là một món món đồ chơi tính thể hiền bằng con số thôi. Còn không bằng để cô lấy nó ra để làm chút chuyện có giá trị.

"Đến lúc đó cháu sẽ xây một viện bảo tàng chứa đầy sách Trung Y cổ, ông sẽ giúp đỡ cháu tiến hành nghiên cứu, bảo hộ nền văn hóa này. Bên cạnh đó cũng để cho hậu nhân biết được nền Trung y là của chúng ta.”

“Tiểu Khê, cháu nói đúng, chúng ta phải bảo vệ những nền văn hóa này của nước mình. Cháu có gì cần cứ tìm ông.”

Hoắc Vân Sơn không nhịn được nhảy ra cắt ngang bọn họ. "Ông nội, cô ấy có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

"Này..." Hoắc lão gia có chút chần chờ, Cố Vân Khê là mầm non tương lai của đất nước, dẫn đầu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học. Nhưng chuyện này cũng không thể chậm trễ được. “Hay là, cháu cứ để cho anh em của cháu tiếp nhận công việc này đi?”

Cố Vân Khê tính toán, anh trai phải quản lý công việc làm ăn trong nhà, chị hai cô thì còn đang gây dựng sự nghiệp, còn anh nhỏ…... Chờ đến khi anh ấy trở về nước sẽ bận rộn. Thật sự cô không tìm được người thích hợp.

Tề Thiệu thấy Cố Vân Khê khó xử như vậy, chủ động xin đi g.i.ế.c giặc. "Để tôi đi.”

“Cậu không bận sao?”

“Tôi phụ trách theo dõi là được, về phần công việc cụ thể... "Tề Thiệu nhìn Hoắc lão gia, khẽ mỉm cười, nói: " Hoắc lão gia, trong nhà ngài có người nào thích hợp không? Nhân tiện cơ hội này để cho họ ra ngoài rèn luyện một thời gian đi.” Hoắc lão gia nghe vậy giật mình, nói: "Để tôi suy nghĩ lại.”

Tiễn Hoắc lão gia đi xong, Cố Vân Khê tê liệt ngã xuống sô pha nghỉ ngơi. Tề Thiệu nhịn không được hỏi, "Lãnh đạo nói như thế nào?

Đó là điều hắn quan tâm nhất.

Cố Vân Khê đơn giản đem sự tình nói một lần, Tề Thiệu nghe vậy sắc mặt liền xấu đi. "Lãnh đạo thật sự nói như vậy sao? Anh cảm thấy tiền của anh đã kiếm đủ rồi, hiện tại nếu có muốn dùng chậu vàng rửa tay cũng được, cả đời cũng không lo ăn uống. Cho dù có tiền nhiều thêm thì cũng chỉ có như vậy, không có ý nghĩa gì.”

Hắn xuất thân phú quý, từ nhỏ đã không thiếu tiền, cho nên đối với cái gọi là tham vọng tiền tài hắn cũng không có mãnh liệt như những người khác. Lại nói, Tiểu Khê ở nơi nào, hắn liền ở nơi đó. Nếu vợ chồng mà ở riêng nhau trong một thời gian dài, chuyện này thật sự không tốt.

Khóe miệng Cố Vân Khê co rút, "Ngàn vạn lần đừng nói lời này ra ngoài, chuyện này bọn họ bên ngoài không có thích nghe đâu. Dù sao hai chúng ta nếu quá khác người thì sẽ không tốt, chúng ta sẽ bị mắng đấy. Nhưng mà theo phán đoán của em, không bao lâu nữa ông ấy sẽ muốn gặp anh.”

“Gặp anh làm gì? Anh chỉ là một người bình thường thôi,"Tề Thiệu kỳ quái.

Cố Vân Khê xoa xoa mi tâm, sao anh lại bắt chước theo cô rồi?

"Anh tàn sát các nền thị trường tài chính lớn trên thế giới như thế, thanh danh ở bên ngoài đã sớm vang xa cả mấy triệu dặm rồi. Hiện tại thị trường tài chính trong nước còn chưa phát triển..."

Cô lắc đầu, đem lời chưa hết nuốt trở về, dù sao có mấy lời cũng không tới phiên cô nói.

Tề Thiệu đối với hệ thống tài chính trong nước cũng không muốn phát biểu ý kiến gì thêm. Ngay cả thị trường giao dịch cổ phiếu cũng là mới mở ra mấy năm trước mà thôi, mọi thứ chỉ là mới bắt đầu. Không giống như ở nước ngoài, đã có từ mấy trăm năm trước rồi, vì thế nền thị trường tài chính họ rấy lớn mạnh.

Cô liệu sự như thần, quả nhiên buổi chiều ngày hôm sau Tề Thiệu đã được mời đi.

Trước khi đi, Cố Vân Khê truyền thụ kinh nghiệm, cô cười nói: "Anh cứ bình tĩnh, đó là một vị lãnh đạo thấu tình đạt lý. Nếu chúng ta thẳng thắn, ngài ấy sẽ rất thích. Nhưng chuyện gì cũng phải chú ý chừng mực, lời nào anh cảm thấy không nên nói thì tốt nhất là đừng có nói ra.”

Tề Thiệu sờ sờ mặt cô, cười nói: "Đừng lo, anh sẽ về sớm. Buổi tối chúng ta cùng đi ăn bún Vân Nam đi.”

Hắn cũng không có ý định dấn thân vào trong giới tài chính, cũng không muốn ra nước ngoài phát triển cái gì, hắn chỉ đơn thuần muốn trở về kế thừa gia nghiệp mà thôi. Cho nên, hắn cũng không có nhiều kiêng dè như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play