Ông ta bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, làm mấy cái thủ thế.
Khóe miệng Cố Vân Khê giật giật, có quỷ mới biết ông đang biểu đạt cái gì.
George dứt khoát dùng ngón tay viết xuống một hàng chữ trên bàn.
“Có camera giám sát không?”
Cố Vân Khê ồ một tiếng, không có, cô là tổ tông của việc theo dõi đó.
Đối phương thật ra muốn giả vờ nhưng đều bị cô xử lý hết.
Lúc này George mới yên lòng: “Sau khi về nước cô muốn làm gì?”
Ông tin tưởng Cố Vân Khê nhất định có thể thắng lớn, Cố Vân Khê hơi trầm ngâm. “Thực hiện vụ cá cược với ông, tạo ra một cường quốc thương mại Internet khổng lồ, đất nước chúng tôi có tới 1,4 tỷ nhân khẩu đó.”
Nếu cô tự mình làm là không thể, vĩnh viễn không thể, nhưng có thể đưa amh nhỏ ra đứng trước sân khấu.
George giật mình: “Ý cô là lợi nhuận dựa trên nhân khẩu?”
Cố Vân Khê chỉ cười chứ không nói.
Sau tất cả những gì George đã trải qua, ông nhìn cô một lần nữa và thấy cô thông minh hơn ông tưởng.
“Tôi muốn tham gia, chúng ta hợp tác đi.”
Ông ta muốn tiến vào thị trường Trung Quốc làm ăn, nhưng mà hiện tại ông không biết gì về Trung Quốc, đối với chính sách của chính phủ Trung Quốc có chút hoài nghi.
Đầu tiên, phải xác nhận cục diện chính trị có tính ổn định trong bao lâu, nếu ổn định càng lâu thì chính sách sẽ không bị thay đổi xoành xoạch.
Mà Cố Vân Khê là một người Hoa có tầm nhìn, một đối tượng hợp tác không tồi.
Ai ngờ Cố Vân Khê nói một câu: “Hợp tác? Ông có thể cung cấp cái gì?”
George im lặng, cô thật sự chỉ là lý công nữ sao? Vì sao có thể biết rõ những thứ cong quẹo trong hợp tác thương mại như lòng bàn tay?
Hợp tác là một loại hội nhập tài nguyên, là trao đổi và chia sẻ tài nguyên.
Cố Vân Khê là người Hoa, sinh ra và lớn lên ở đó, bẩm sinh đã có nhân mạch.
Cô còn có một người bạn trai đặc biệt biết kiếm tiền, không thiếu tiền.
Cô có kỹ thuật mạnh mẽ và một cái đầu nhạy bén, thông minh.
Hắn có thể cung cấp cho cô nguồn lực độc nhất vô nhị, làm gì có chuyện để cô thiếu tài nguyên phát triển? Hơn nữa, đâu phải Cố Vân Khê không có những tài nguyên đó?
Cố Vân Khê nhìn vẻ mặt ông biến hóa khôn lường, mỉm cười: “Đương nhiên, tôi rất hoan nghênh ông đến nước tôi đầu tư, cùng hợp tác đi đến thắng lợi.” Thu hút vốn đầu tư nước ngoài, thúc đẩy phát triển kinh tế quốc dân nước ta, thúc đẩy xây dựng hiện đại hóa là quốc sách hàng đầu trong tương lai.
George thật sự rất động lòng trước mảnh đất màu mỡ giàu tiềm năng khai thác này: “Ngành công nghiệp Internet có cô dẫn đầu, tôi đoán là không thể nhảy vào được, quốc gia của cô cũng sẽ không cho phép nhà đầu tư nước ngoài phát triển lớn mạnh trong ngành công nghiệp này, cô có đề nghị đầu tư vào ngành nào mang lại lợi nhuận khả quan không?”
Đây coi như là thừa nhận năng lực của Cố Vân Khê sao? Cô không khỏi vui vẻ.
“Nếu vậy ông phải tự mình khảo sát thực địa, chuyện này tôi không giúp được.”
George trầm ngâm hồi lâu: “Cô… có người hậu thuẫn ở phía trên không?”
Cố Vân Khê: “...”
Nói cho cùng, ông ta vốn là một người làm ăn khôn khéo.
Cô hàm súc biểu đạt: “Ông ngoại tôi là một bác sĩ nổi tiếng trong nước, cứu người vô số, từ trên xuống dưới đều tôn trọng ông ấy.”
George hiểu, ánh mắt sáng lên: "Tôi hiểu rồi.”
Nói chuyện với người thông minh luôn rất sảng khoái, chỉ cần nói một chút đã hiểu.
Chờ ông ta đi rồi, Cố Vân Khê mở máy tính, thoải mái gửi đi mấy phần bưu kiện, liên lạc với những người đang rải rác ở khắp nơi.
Chặn băng thông rộng gần nhà cô?
Ồ, không sao, cô có thể phá giải trong vài giây.
Một ngày sau, thị trường cổ phiếu nước M hoàn toàn bị đánh thủng, dòng tiền như thác nước đổ cứ tuôn ào ạt không ngừng, các cổ đông bị khủng hoảng đua nhau bán tháo cổ phiếu trong tay, làm cho thị trường chứng khoán sụp đổ như hiệu ứng domino.
Cách nhiều năm, mối tai ương không kịp đề phòng của thị trường chứng khoán lại tới, lần này là một mảnh gió tanh mưa máu.
Cấp cao tức giận điên cuồng đập phá đồ đạc, tại sao có thể như vậy?
“Mau đi điều tra lai lịch quỹ SX là của ai?”
Quỹ này quá mạnh, mang theo số tiền khổng lồ gặm nuốt điên cuồng, không màng vốn liếng, giống như chó điên.
Cấp dưới nhanh chóng tra ra: “Quản lý quỹ SX hiện giờ là trợ lý cũ của George, Daisy Wilson.”
Cấp cao tức giận chửi ầm lên: “Mẹ nó, lại là George, chỗ nào cũng có ông ta, đúng là con sâu mọt tham lam.”
Họ nghiễm nhiên cho rằng Daisy là quân cờ ẩn trong bóng tối của George, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lão chó này xuống tay ở thị trường bảng Anh thì bọn họ không tính toán, bây giờ còn dám quay lại cắn ngược lão cha hắn là ông đây một nhát chí mạng?!
“Đi mời George và Tề Thiệu đến đây uống trà.”
Thủ hạ sửng sốt một chút: “Việc này...... Không tốt lắm đâu?”
Thị trường tài chính thì dùng sức mạnh của đồng tiền để giải quyết, vận dụng vũ lực để xử lý những người gây hấn, đó là chuyện lớn.
Sau này ai còn dám đến phố Wall đầu tư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT