Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, cười nói: "Thầy, nếu có cơ hội thì thầy hãy đên quốc gia chúng em đi du lịch đi. Đến khi đó em dẫn thầy đi dạo một vòng, quốc gia chúng em vô cùng rộng lớn, phong cảnh rực rỡ, phong phú. Văn hóa là đẹp nhất, đa dạng nhất. A, còn có tám hệ món ăn lớn, mỗi tỉnh đều có món ngon khác nhau.”
“Nghe có vẻ không tệ, có cơ hội tôi nhất định sẽ đi. "Giáo sư Miller có chút không yên lòng, nói: " Tôi đã thương lượng với hiệu trưởng rồi, em mau viết luận văn tốt nghiệp đi, tranh thủ tốt nghiệp sớm một chút về nước đi.”
“Được.” Cố Vân Khê mở máy tính xách tay, nhập mật mã, nói:" Lúc trước em có viết hai bản sơ thảo khác nhau, nhưng không cho thầy xem. Hiện tại em sẽ gửi email cho thầy, thầy xem cái nào thích hợp hơn, em sẽ tiếp tục viết tiếp.”
Cô thuần thục gửi bản thảo đến hòm thư của giáo sư Miller.
Giáo sư Miller nhìn mười ngón tay linh hoạt tung bay của cô, đột nhiên hỏi một câu: "Trung tâm hàng không vũ trụ có mạng bên ngoài không?"
Động tác Cố Vân Khê dừng lại, vài giây sau mới trả lời: "Chỉ có mạng nội bộ.”
Trong nháy mắt, không khi ở đây tựa như lâm vào trong trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Cố Hải Ba chạy tới: "Tiểu Khê, ông chủ của Uy Nhuyễn muốn gặp em.”
Hiện giờ sinh viên đại học kháng nghị hoạt động du lịch ngày càng mãnh liệt, anh lại là người ở giữa châm ngòi cho nó phát triển, nên bận tối mày tối mặt.
Dù sao thì nếu đã làm tổn thương em gái anh, anh tuyệt đối sẽ không thể tha thứ.
Cố Vân Khê thò đầu ra nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên, một chiếc Cadillac không biết lúc nào đã dừng ở cửa. "Cho ông ta vào đi.”
George cầm ô đi vào, nhìn thấy giáo sư Miller cũng ở đây, ông ta có chút sửng sốt, sau đó khách sáo chào hỏi một tiếng.
Giáo sư Miller thuận thế đứng dậy cáo từ.
Cố Vân Khê nhìn Cố Hải Ba một cái, nói: "Anh, tiễn thầy đi.”
Đợi đám người đi hết, lúc này George mới trầm mặt, nổi giận rống lên một tiếng: "Cố Vân Khê.”
“Thét cái gì chứ?” Cố Vân Khê liếc mắt nhìn ông ta, nói: "Tai tôi không điếc.”
George chỉ vào mũi của cô nổi trận lôi đình: "Cô còn dám đem của hòm thư điện tử trên trang web của tôi trở thành công cụ lợi dụng của cô, làm cho các thế lực khắp nơi đều gây sự. Cô có biết chính quyền mấy ngày nay đều tạo áp lực đối với ta hay không? Cô làm vậy là sao? Cô có đạo đức làm ăn hay không? Sau này ai còn dám làm ăn với cô nữa chứ?” Cố Vân Khê thờ ơ lạnh nhạt, chậm rãi ăn đồ ăn vặt, bỗng nhiên hỏi một câu: "Cơn giận của ông thật lớn nha, có muốn ăn kem bánh ngọt hạ hỏa hay không?"
“Không cần.” George tức giận trừng lại, hắn đang nổi giận a, ăn cái gì ăn?
Cố Vân Khê múc một muỗng kem bánh ngọt bỏ vào miệng, còn vẻ mặt hưởng thụ, cười nói: "Ăn thật ngon nha.”
George sắp tức chết, nói: "Trả tiền, cô mau trả hết tiền cho tôi.”
Cố Vân Khê chê ông ta quá ồn ào, bất mãn nói: "Đừng có được tiện nghi mà còn khoe mẽ, thiếu chút nữa là đã thành công rồi.”
"Cô hại tôi thảm thật rồi, toàn thế giới ánh mắt đều nhìn chằm chằm cái trang web..." George lải nhải, đúng một bộ dáng chịu quá nhiều ủy khuất.
Cố Vân Khê cười lạnh một tiếng, đều là hồ ly tinh ngàn năm, chơi trò Liêu Trai gì chứ.
Với địa vị và sức ảnh hưởng của ông ta hiện giờ, chính quyền cũng không dám làm gì hắn. Làm ầm ĩ như vậy, đơn giản là vì muốn có thêm lợi ích mà thôi.
"Vì vậy, người dùng đăng ký trang web của ông đã tăng vọt nhanh chóng và đạt hơn 50 triệu, và đó là một trường hợp quảng bá thành công, ông phải trả cho tôi một khoản phí liên quan đến việc quảng bá này."
George:... Cô thật là quá thông minh.
Cố Vân Khê còn không biết lão hồ ly này muốn cái gì sao? Đơn giản liền nói. "Như vậy đi, tôi sẽ đem tiền trả lại cho ông, ông đem trang web trả lại cho ta.”
George không cần nghĩ ngợi cự tuyệt, nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi thật vất vả mới đem trang web kinh doanh thành quy mô hiện tại, cô đừng hòng muốn lấy làm của riêng.”
"Thì ra, ngươi vừa muốn tiền, lại muốn trang web, cũng quá không biết điều đi. "Cố Vân Khê biết ông ta là tiêu chuẩn lòng dạ hiểm độc nhà tư bản, trắng có thể nói thành đen, nhưng cho dù là vậy cũng không thể vô sỉ như thế được.
George lý lẽ hùng hồn nói: "Bởi vì, cô đã đ.â.m cho ta một cái sọt lớn như vậy. Cô có biết mấy ngày nay tôi phải chịu áp lực lớn bao nhiêu không?"
"Tôi còn muốn chê ông phế vật đây. Chỉ chút chuyện này đã không chịu nổi, tố chất tâm lý không tốt, ông vẫn nên sớm đem công ty bán sau đó về hưu dưỡng lão đi." Cố Vân Khê bĩu môi, lời nói có thể tức c.h.ế.t người. “Khi đó tôi sẽ không ngại tiếp ông một tay đâu.”
Vậy cũng không được! Tâm George mệt mỏi quá, ông ta quả thật không có biện pháp gì với cô, cô mềm cứng cũng không ăn, quá cứng rắn rồi.
“Cho tôi một phần bánh kem. "Không ăn thì phí!
Đồ ngọt vào bụng, đã nhanh chóng trấn an được tâm tình nóng nảy của ông ta. “Cô biết tôi muốn gì mà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT