“Được, không thành vấn đề." Cố Vân Khê tạm thời không có tâm lực, một lòng một dạ đi dạo trung tâm hàng không vũ trụ.

Trong lòng cô khẽ động, đây dường như là một cơ hội rất tốt. Nhưng mà việc này có cần phải thông báo cho Ngũ sư huynh một tiếng trước hay không?

Mike nhịn không được nhìn cô một cái, nói: "Em muốn qua chỗ cậu ta chơi?"

Đôi mắt Cố Vân Khê sáng lên, không giấu nỗi vui mừng, nói: "Có thể hay không? Em rất hứng thú với lĩnh vực vệ tinh hàng không vũ trụ.”

Mike từ chối cho ý kiến, nói: "Để tôi hỏi cậu ấy trước đã.”

“Đàn anh, toàn bộ dựa vào anh nha.”

Dự án viễn thông vệ tinh không dây này giành được thành công lớn, mọi người vui mừng khôn xiết, vui vẻ vô cùng, còn mở tiệc mừng công nữa.

Cố Vân Khê cũng chơi rất vui vẻ, hòa mình cùng với mọi người.

Ngày hôm sau, cô liền thu dọn hành lý ra khỏi căn cứ, trực tiếp đi đến học viện MIT. “Thầy, em về rồi đây. A, đây là cái gì vậy?”

Giáo sư Miller nhìn học trò nhỏ của mình không giấu được mệt mỏi, khẽ lắc đầu, đám người trẻ tuổi này nha, rốt cuộc đa chịu đựng bao nhiêu đêm không ngủ vậy chứ?

“Mấy đề tài này mang đi nghiên cứu, em chọn một đề tài viết luận văn là được. Nhưng mà trước đó, em vẫn nên đi ngủ một giấc thật ngon đi.”

Cố Vân Khê mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn ông, khẽ thở dài một hơi, nói: "Được rồi.”

Cô nói chuyện phiếm với giáo sư Miller vài câu, hẹn thời gian liên hoan, mới cầm tài liệu rời khỏi văn phòng.

Cô vốn định quay về ký túc xá đặt đồ, nhưng, đi tới đi lui, đến khi đi qua một quảng trường cỏ thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô rón rén tiếp cận, sau đó đập thật mạnh lên vai người kia.

Cố Hải Ba hoảng sợ, nhảy ra thật xa, đến khi quay đầu lại mới phát hiện là em gái mình đang tác quai tác quái, không khỏi dở khóc dở cười.

“Em gái, em nghỉ rồi? Ăn cơm chưa? Anh trai dẫn em đi ăn một chút?”

Cậu là trao đổi sinh mới tới, kỳ hạn là hai năm, lúc này trong tay cậu cũng là một chồng tư liệu học tập thật dày, bị người lật đi, lật lại xem không biết bao nhiêu lần. Trước khi ra nước ngoài, luôn luôn có người nói, đại học nước ngoài rất tráng lệ, thi vào được trong đó con đường tương lai sau này sẽ rộng mở. Nhưng sau khi ra nước ngoài cậu mới phát hiện là mình đã bị bọn họ lừa. Cường độ học tập của MIT so với trường đại học trong nước còn lớn hơn, còn nghiêm khắc hơn rất nhiều lần.

Mỗi ngày năm giờ cậu đều rời giường đi đến thư viện, tuy nhiên khi đến nơi cậu lại phát hiện người ta đã sớm xếp thành hàng dài, đông nghịt, một mảng lớn nhìn không thấy đầu bọn họ đâu.

Học sinh đọc sách thâu đêm suốt sáng chỗ nào cũng có, tất cả mọi người đều cố gắng.

Cố Vân Khê thấy sắc mặt cậu không tệ, cũng yên tâm, nói: "Em ăn rồi, em tới thăm thầy. Anh đứng đây là đang đợi ai sao?"

Cố Hải Ba vừa định nói gì đó, một thân ảnh mảnh khảnh chạy như bay tới, ôm lấy Cố Vân Khê, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng vui vẻ. “Chị Tiểu Khê, em rất nhớ chị nha.”

Là Hoắc Minh Duyệt.

Cố Vân Khê quan tâm quan sát cô ấy vài lần, cười nói: "Có khỏe không? Có ai bắt nạt em không?

“Không có.” Hoắc Minh Duyệt cầm lấy một quyển sổ ghi chép, lật đến một trang, chỉ vào một đề mục trên đó hỏi: “Chị Tiểu Khê, em không biết, chị giúp em đi.”

“Được.”

Cố Vân Khê không chỉ tự mình học giỏi, dạy học cũng có khuôn có dạng, sinh động linh hoạt, tùy theo mức độ của người học mà cô dạy cho họ.

Hoắc Minh Duyệt nghe cô giảng liền hiểu, vui vẻ cười nheo mắt lại: "Chị Tiểu Khê, chị thật lợi hại thật. Cố Hải Ba đúng là có chút ngốc, hỏi anh ấy cái gì cũng không hiểu, hai người thật sự là anh em song sinh sao?"

Cố Hải Ba: … Cô khen người thì khen đi, vì sao phải kéo cậu vào làm cái gì?

“Hoắc Minh Duyệt, cô nhất định phải lôi tôi vào thì mới thoải mái sao?” Tật xấu gì vậy chứ?

Hoắc Minh Duyệt chớp mắt, đáng thương nói: "Chị Tiểu Khê, anh ấy lại hung dữ với em!”

Cố Vân Khê cố nén ý cười, cô gái xinh đẹp thì có thể có ý xấu gì chứ? Không phải chỉ là muốn tranh sủng với anh trai thôi sao? Nếu đã như vậy, cô phải thỏa mãn cô ấy mới được!

“Anh, sao có thể thô lỗ vô lễ với con gái chứ? Mau xin lỗi đi.”

Cố Hải Ba cảm giác mình so với Đậu Nga còn oan hơn, oan, oan nha!

Trong nhà hàng, Hoắc Minh Duyệt dương dương đắc ý khoe khoang, nói: "Chị Tiểu Khê khen tôi thông minh, khen tôi có khả năng, khen tôi có kiên trì, có nghị lực. Chị ấy có khen anh không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play