Đối với phần ân tình này cậu vẫn luôn ghi tạc trong lòng, Trần Chấn Hoa nhờ hỗ trợ, cậu không nói hai lời sẽ đưa tay ra giúp.

Nhưng, phần tình ý này chỉ giới hạn trong Trần Chấn Hoa, không liên quan đến vợ con của anh ta.

Ngô Phương Phương đỏ mặt, tức giận nói: "Cố Hải Ba, sao cậu có thể nói như vậy chứ. Em họ tôi chỉ là thích cậu thôi, sao cậu có thể nhẫn tâm đối đãi với một cô gái thích cậu như vậy?"

"Thôi đi, cái gọi là thích bất quá là thấy tiền sáng mắt. Nhà các người ngu xuẩn, nên cũng coi tôi ngu xuẩn theo sao?" Cố Hải Ba so với bạn cùng lứa tuổi càng thành thục, trầm ổn hơn rất nhiều.

"Cô lúc trước đối đãi người nhà của tôi như thế nào, tôi đều nhớ rõ, nhưng vì nể mặt chú Trần cùng anh Chấn Hoa nên chúng tôi sẽ không tính toán với cô. Nhưng không tính toán không có nghĩa là chúng tôi sẽ quên. Tôi khuyên cô, làm người thì cũng đừng có vô liêm sỉ như vậy.”

Hai năm nay theo điều kiện trong nhà chuyển biến tốt đẹp, nam nữ nữ tụ tập bên cạnh cậu cũng rất nhiều, loại mánh khóe gì mà cậu chưa từng thấy qua chứ?

Tất cả đều là do anh lười để ý mà thôi.

Ngô Phương Phương thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói: "Chấn Hoa, anh nghe kỹ chưa, anh xem người ta anh em, nhưng ngay cả vợ anh mà người ta còn không tôn trọng..."

“Câm miệng. "Trần Chấn Hoa lớn tiếng quát mắng, chuyện xảy ra trong tiệc cưới năm đó ảnh hưởng rất lớn, thậm chí ngay cả chị em Cố Vân Thái còn trực tiếp cắt đứt liên lạc với anh ta.

Tuy nói hai nhà vẫn là đối tác làm ăn, nhưng địa vị không giống nhau, Trần gia vẫn phải phụ thuộc vào Cố gia.

Mà người chủ thật sự của Cố gia chính là Cố Vân Khê.

Cho dù cô ở xa vạn dặm, vẫn có thể ảnh hưởng đến mọi mặt của Cố gia.

Việc cô thích hay ghét đều có thể quyết định đến chén cơm của rất nhiều người.

“Tiểu Ba, em đừng nóng giận, đầu óc cô ấy từ trước đến nay không tốt.”

Cố Hải Ba khẽ lắc đầu, nói: "Nói thật, anh Chấn Hoa, ánh mắt chọn phụ nữ của anh thật sự rất tệ, cô ta sớm muộn gì cũng sẽ làm liên lụy đến anh thôi.” Trần Chấn Hoa nghe vậy như nếm phải vị đắng vậy. Kỳ thật anh ta đã sớm hối hận, sau khi nhiệt tình qua đi, bản tính nông cạn ái mộ hư vinh của Ngô Phương Phương dần dần bại lộ ra, ngay cả suy nghĩ của hai người cũng có chênh lệch rất lớn. Nhưng, con cũng đã có hai đứa rồi, anh ta còn có thể làm gì nữa chứ?

Cố Hải Ba nhìn sắc mặt đối phương, khóe miệng hơi nhếch lên, cậu chính là cố ý nói vậy đấy.

Nhìn cậu nghênh ngang rời đi, Ngô Phương Phương vô cùng tức giận,nói: "Trần Chấn Hoa, anh ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được, thì là đàn ông gì chứ? Tôi muốn ly hôn.”

“Ly hôn?” Trần Chấn Hoa khiếp sợ không thôi.

Ngô Phương Phương chỉ cho là anh ta sợ, càng tỏ ra kiêu ngạo hơn: "Đúng, trừ phi anh để cho Cố Hải Ba xin lỗi tôi, hơn nữa còn đồng ý cưới Thiến Thiến..."

Ly hôn là giả, đe dọa mới là chính.

Trần Chấn Hoa cũng tức cười, Cố Hải Ba chán ghét cô ta và bạn bè thân thích của cô ta đến mức nào, bộ mắt cô mù nên không nhìn ra được sao?

Sao cô ta lại cảm thấy anh ta có năng lực khống chế người Cố gia vậy chứ?

Đừng nhìn người Cố gia chất phác phúc hậu, nhưng kỳ thật, trong lòng bọn họ đều có có tính toán riêng của mình, chỉ là mức độ thì không giống nhau mà thôi.

Người khác thì anh không đề cập tới, chỉ nói Cố Hải Ba mà thôi, từ khi còn học trung học lúc liền bắt đầu khởi nghiệp bán trà sữa rồi. Nếu cậu không có tài năng, làm sao có thể làm cho từ chiếc xe trà sữa bỗng trở nên lớn mạnh như thế được chứ?

Theo anh ta được biết, Cố Hải Ba hiện giờ tổng tài sản có hơn trăm vạn, đây cũng là con số anh đoán đại khái thôi, nếu tính tổng hết, thật sự thì….

“Vậy thì ly hôn đi.”

Đôi khi anh ta thật sự không thể phân biệt được vợ mình ngu ngốc thật hay là giả vờ nữa. Nhưng mà có một điều Cố Hải Ba đã nói đúng, mắt nhìn phụ nữ của mình đúng là không được.

Ngô Phương Phương ngẩng đầu lên, cô ta vô cùng tức giận, thét chói tai: "Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa cho tôi.”

Trần Chấn Hoa không khỏi lắc đầu thở dài, người ta thường nói ‘nhà có hiền thê, phu không gặp tai họa bất ngờ’. Cô ta mà cũng gọi là hiền thê sao? Chỉ biết kéo người nhà mẹ đẻ của mình, đem đủ các loại thân thích nhét vào công ty, còn sắp xếp nhân thủ theo dõi, kéo chân sau của anh ta.

“Con cái tôi sẽ nuôi dưỡng, cô vẫn còn trẻ, có thể tìm một gia đình tốt, đừng bận tâm về mấy đứa nhỏ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play