“Không có hứng thú.”

George cười ha ha: “Nghe nói quỹ tín thác Mạc thị của cô quy mô không nhỏ, nếu như cô đánh cuộc thắng, tôi sẽ cho cô vào cuộc, đi theo chúng tôi cùng nhau chia sẻ lợi ích, được không?”

Cố Vân Khê biết rõ tính cách hám lợi bá đạo của gã: “Không được, ngài vốn không có tốt tính như vậy, tôi biết ngài lại muốn lừa tôi.”

George: “...” Cái gì gọi là lại? Cô gái nhỏ thẳng thắn như vậy, có chút đáng ghét.

“Tôi chỉ muốn hợp tác cùng có lợi, lời mời lần này tràn đầy thành ý, lúc trước cô cũng kiếm được không ít trong sự kiện bảng Anh, cô còn chưa cảm ơn tôi đó.”

Cố Vân Khê không che giấu quan hệ giữa cô và quỹ tín thác Mạc thị, ông ta tra được những thứ này cũng chẳng có gì lạ.

“Cảm ơn ngài đã chiếu cố, lần sau nhớ dẫn tôi theo kiếm cơm.”

Sống tới bây giờ George chưa từng thấy qua cô gái nào tính cách quái lạ như vậy, da mặt thật dày, so với người lăn lộn làm ăn rèn ra bộ mặt dày như gã thì cô còn không biết xấu hổ hơn.

“Vậy còn quà cảm ơn đâu?”

“Một tiếng cám ơn của tôi quý như ngàn vàng.” Cố Vân Khê nhíu mày, đưa hai thẻ bài trong tay qua. “Này, cái này tặng ngài làm quà cảm ơn, đừng khách khí.”

George rũ mắt nhìn thẻ đánh bạc trong tay, rõ ràng không phải học ngành tài chính nhưng lại là một con quỷ nhỏ, biết co biết dãn, ứng phó thỏa đáng.

“Các người không dám đánh cược sao?”

Được, chiêu khích tướng cũng dùng luôn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Tề Thiệu nhíu mày: “Còn nếu tôi thua thì sao?”

Trong mắt George lóe lên tia sáng: “Tôi muốn cổ phần công ty mỹ phẩm Hàn Bảo thuộc quỹ tín thác Mạc thị.”

Tề Thiệu nghe xong bừng tỉnh, đây mới là mục đích thật sự mà gã ta nhắm đến.

“Ông đang thu mua công ty này?”

George lộ ra thần sắc phức tạp nhìn hai người thanh niên này, bọn họ làm quỹ tín thác Mạc thị sôi động hẳn lên, còn đầu tư vào vài công ty nổi tiếng quốc tế.

Ánh mắt rất tốt, chọn công ty rót vốn đầu tư cũng không tệ.

Mấu chốt nhất chính là hạng mục gã nhìn trúng bị bọn họ giành trước một bước.

“Đúng vậy, cho nên...”

Đây là tay không muốn bắt sói trắng, Cố Vân Khê bĩu môi: "Cần gì phiền phức như vậy, muốn thì cứ mua ở chỗ tôi, chỉ cần ngài ra giá thích hợp, tôi sẽ bán.” George không muốn tiêu tiền, có thể lấy được vào tay mà không tốn đồng nào mới là tốt nhất, đáng tiếc, dù gã có khéo léo thế nào, cũng không đả động được tâm trí kiên định của Cố Vân Khê.

“Cô ra giá đi.”

Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên: “Gấp mười lần giá thị trường?”

“Cô đi cướp tiền là có ngay.” George cười lạnh một tiếng. “Quá tham lam cũng không phải chuyện tốt.”

Cố Vân Khê vui tươi hớn hở nói: “Người bán ra giá trên trời, muốn mua thì ngồi xuống trả giá, đây vốn là quy củ lâu nay trên thương trường, oh my god, mua nó, mua nó, mua nó.”

George: “...”.



Ánh mặt trời ấm áp buổi sáng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong, nhà hàng buffet yên tĩnh thần kỳ, khách lưu trú trong khách sạn đều ngủ muộn, không có mấy người dậy sớm.

Cố Vân Khê đi tới nhà hàng này, nhưng nhìn bữa sáng rực rỡ muôn màu, không có khẩu vị gì.

Bánh mì và sữa thật sự ăn rất chán, tất cả món trong nhà hàng buffet đều là cơm Tây, cô chỉ muốn ăn chút đồ ăn sáng thơm ngon nóng hổi.

Một thanh âm trong trẻo vang lên, “Tiểu Khê, qua đây ăn mì.”

Chỉ thấy Tề Thiệu bưng một cái khay đi tới, trên khay là hai bát mì nóng hổi, một đĩa bò kho, một đĩa rau xanh xào.

Ánh mắt Cố Vân Khê sáng lên: “Anh lấy mấy món này ở đâu ra?”

“Tối hôm qua anh bảo đầu bếp hầm canh xương bò, sáng sớm bảo họ làm mấy món còn lại.” Tề Thiệu đặt một bát mì trước mặt cô. “Nếm thử xem có ngon không?”

Là mì thịt bò Cố Vân Khê thích ăn nhất, sợi mì là loại sợi đặc biệt nhỏ, rau xanh cũng có xào trên độ lửa vừa phải, giữ được màu xanh tươi đẹp mắt, còn lộ ra một cỗ hương vị ngọt ngào.

Cô mặt mày hớn hở uống một ngụm canh xương bò hầm: “Không tệ, không tệ, nước canh hầm rất ngon, mì này cũng rất ngon.”

Tề Thiệu gắp một miếng thịt bò cho cô: “Đây là thịt bò kho cả đêm, mềm tan trong miệng, thấm sốt đậm đà, rất ngon đó.”

Mỗi một món ăn đều rất hợp tâm ý Cố Vân Khê, sáng sớm liền cảm thấy có một người bạn trai là chuyện rất hạnh phúc: “Bạn trai, sao anh biết em muốn ăn mì thịt bò?”

Cô không tiện ra ngoài, không muốn gióng trống khua chiêng giày vò người khác.

“Điều gì về em anh cũng biết.” Ý cười trong mắt Tề Thiệu muốn tràn ra ngoài: “Buổi trưa em muốn ăn cơm thịt bò cà phê? Hay là muốn ăn cơm thịt bò hầm tiêu đen và khoai tây?”

Đôi mắt Cố Vân Khê lấp lánh tỏa sáng, “Trẻ con mới lựa chọn, em là người trưởng thành, không chọn nữa, lấy hết cho em.”

Tề Thiệu bị cô chọc cười ha ha, cô thật sự siêu cấp đáng yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play