Tiếng hít khí lạnh vang lên, Cố Vân Thải che miệng, khiếp sợ đến nói không ra lời.
Chuyện lộn xộn gì thế này?
Nếu cô đoán không sai, thì hai người này đã từng là người yêu hứa hẹn cả đời với nhau, thậm chí thiếu chút nữa đã bàn đến chuyện hôn nhân. Nhưng không may người đàn ông này có cơ hội xuất ngoại đào tạo chuyên sâu nên bọn họ liền chia tay. Người phụ nữ này thì không biết xuất phát từ loại tính toán gì, cố ý tiếp cận Cố Hải Triều, còn mượn mạng lưới quan hệ tiền tài của anh, thành công chạy ra nước ngoài.
Thì ra anh cô là chỉ là công cụ của người ta mà thôi?
Cố Hải Triều có loại phẫn nộ khi bị người ta phản bội, tức giận nói: "Yến Thanh Thanh, cô đây là một chân đạp hai thuyền sao?”
Trước kia hai người là cơ duyên xảo hợp quen biết, hiểu nhau yêu nhau, cô ta còn nói mình cho tới bây giờ chưa từng yêu đương với ai, anh là bạn trai đầu tiên của cô ta, cũng hy vọng là người cuối cùng. Cô ta còn nói muốn có được một phần tình cảm chân thành tha thiết không xen vào bất cứ công danh lợi lộc gì.
Ha ha, hôm nay lời nói này vẫn còn văng vẳng bên tai anh, nhưng anh lại phát hiện tất cả đều là nói dối mà thôi.
Thật ra anh không quan tâm trước kia cô ta có từng có bạn trai hay không, nhưng thứ anh không chịu được nhất là chuyện cô ta lừa anh.
Nhìn ánh mắt phẫn nộ của anh, Yến Thanh Thanh không khỏi rùng mình, nói: "Không phải, em không có…”
Cô ta cực lực phủ nhận, còn ủy khuất tới nổi đỏ cả hốc mắt, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Thủ đoạn cao đến như vậy, người bình thường sao có thể là đối thủ của cô ta được chứ? Đừng nói chỉ có Cố Hải Triều, anh là loại giấy trắng chưa từng yêu đương bao giờ, sao chịu nỗi loại thủ đoạn này.
"Đừng khóc, anh sẽ đau lòng." Hàn Dịch thâm tình chân thành mở miệng: "Thanh Thanh, mặc kệ phát sinh chuyện gì, tâm ý của anh đối với em thủy chung vẫn chưa từng thay đổi. Anh cũng không ngại em đã cùng anh ta ở chung với nhau hay chưa, anh chỉ cần biết là em không yêu anh ta, người em yêu chính là anh..."
Vừa nghe lời này, cảm xúc Yến Thanh Thanh bỗng nhiên mất khống chế, cô ta thét lớn lên: "Không thay đổi? Vậy là ai nói chia tay với tôi? Là ai nói, quá khứ chỉ coi như là một giấc mộng nhỏ mà thôi, tỉnh mộng thì đã quên đi hết rồi.”
Cô ta vẫn nhớ rõ lời anh ta nói trước khi xuất ngoại, thật khiến người ta tuyệt vọng không thôi.
Cô hận anh ta vô cùng, sao anh ta có thể để cô mang thai một mình lẻ loi ở trong nước chứ? Hàn Dịch hơi nhíu mày, thở dài một hơi, nói: "Anh cho rằng đó là lựa chọn tốt nhất đối với em và anh, anh xuất ngoại, không biết khi nào có thể trở về, không muốn em phải phí hoài đi mấy năm tuổi thanh xuân quý giá nhất để chờ anh, anh thật sự là... không đành lòng.”
“Nhưng khi ở nước ngoài, anh mới phát hiện, anh không thể không có em, Thanh Thanh, anh yêu em.”
Lời nói tình thâm ý trọng của anh ta khiến Cố Vân Khê không khỏi mở to mắt ra mà nhìn. Miệng của cẩu nam nhân này, đen có thể nói thành trắng, đôi nam nữ này thật sự rất xứng đôi với nhau nha.
Cẩu nam xứng với tra nữ, tốt hơn hết là vẫn nên khóa chặt một chỗ với nhau đi, đừng nên đi ra ngoài gây tai họa người khác.
Trong mắt Yến Thanh Thanh có thêm một tia hy vọng, khẽ run giọng nói: "Anh nói thật sao?”
Hàn Dịch bỗng nhiên quỳ một gối xuống, lấy một chiếc nhẫn trong áo ra, giơ cao đến trước mặt Yến Thanh Thanh.
“Chúng ta đã từng thề sẽ mãi mãi ở bên nhau, Thanh Thanh, anh yêu em, gả cho anh đi.”
Anh ta còn dám cầu hôn trước mặt mọi người nữa chứ?!
Yến Thanh Thanh đã từng ảo tưởng qua vô số lần về chuyện này, hôm nay rốt cục nó cũng đã thành hiện thực. Cô ta không khỏi lệ rơi đầy mặt, kích động không thôi. Cô ta liều mạng gật đầu, nói: "Được.”
Cố Hải Triều không dám tin mở to hai mắt nhìn bọn họ, anh có chút hoài nghi nhân sinh, nói: "Tôi không đồng ý.”
Anh nhìn cô ta nói: “Yến Thanh Thanh, em đã hứa sẽ kết hôn với anh.”
Yến Thanh Thanh nghe vậy có chút sửng sốt, bị giọng nói của anh làm cho đầu óc tỉnh táo lại vài phần, vội nói: "Anh muốn, nhưng em trai em gái anh cũng không thích em. Cho dù em miễn cưỡng gả vào nhà anh, thì chúng ta cũng sẽ không hạnh phúc được.”
Cô ta quả thật cũng là người tài ba, dưới tình huống như vậy còn có thể vứt bỏ sạch sẽ trách nhiệm của chính mình, ném cái nồi hư vậy cho người khác.
Trong chuyện này tựa như cô ta mới là người vô tội nhất, tất cả sai lầm đều là của anh em Cố gia.
Cố Hải Ba nắm chặt nắm đấm, cậu trước giờ không muốn đánh phụ nữ, nhưng cô ta thật sự là rất muốn ăn đòn mà.