Hắn lắc đầu bỏ đi.
Cố Hải Ba hừ lạnh một tiếng, đi theo hắn.
Lòng tự trọng của Yến Thanh Thanh bị đả kích mạnh, thái độ của đám người này là có ý gì chứ? Ngay cả một chút tôn trọng cũng không dành cho cô ta.
Cô ta tức giận đến cực điểm, vội nói: "Cố Hải Triều, em đồng ý, chúng ta lập tức kết hôn đi.”
…
Trong phòng, Cố Vân Thải khẽ thở dài một hơi: "Cũng không thể trách anh trai chúng ta ánh mắt không tốt được. Yến Thanh Thanh trước giờ vẫn luôn giả bộ ôn nhu săn sóc, chỉ là không biết tại sao bỗng nhiên hiện tại cô ta lại không muốn đóng giả nữa?"
Cố Vân Khê sờ sờ mũi, khẽ nói: "Có thể, cũng là có thể thôi, là bị em đả kích thích, vì cô ta cho rằng tất cả tiền tiêu vặt của em đều là anh trai cho.”
Cô tiêu tiền như nước, thích cái gì thì mua, mua hàng hiệu cũng không chớp mắt một cái, ngay cả ăn mặc cũng là thứ tốt nhất, nếu tính toán lại tất cả thì mấy ngày nay cũng tiêu khoảng hơn mấy chục ngàn đi.
Hơn nữa, cô hình như đều mua đồ cho tất cả mọi người, nhưng lại không mua cho Yến Thanh Thanh.
Không còn cách nào khác, Yến Thanh Thanh còn chưa được xem là người một nhà với cô, nên tất nhiên là không được đãi ngộ này rồi.
Cô còn để ý hình như Cố Hải Triều còn mua thêm đồ cho cô nữa. .
||||| Truyện đề cử:
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại |||||
Đoán chừng chính là như vậy, mới đả kích cô ta.
Cố Vân Thải không nhịn được liếc mắt, nói: "Cô ta tự coi tiền của Cố gia chúng ta là của mình. Chậc, chậc, đây cũng quá nóng vội đi. Cô ta thậm chí còn chưa biết gì về Cố gia chúng ta nữa.”
Phàm là biết một chút, cũng sẽ không to gan lớn mật xuống tay từ chỗ Tiểu Khê.
Kỳ thật, người khó đối phó nhất trong nhà bọn họ là Cố Vân Khê, chính là người nhỏ tuổi nhất này.
“Bị tiền bịt mắt rồi.” Cố Vân Khê không hề có gánh nặng tâm lý, thích làm gì thì làm, cô lại không sống dựa vào bất cứ ai. Dĩ dĩ độ nhân, thật sự không tốt. “Bất quá, anh cả cũng không nói tình hình chúng ta cho cô ta sao?”
Theo lý thuyết, đàn ông đang yêu chỉ số thông minh bằng không, cái gì cũng không giấu được.
Cố Vân Thải bỗng nhiên lật người qua, bình tĩnh nhìn em gái, nói: "Sau khi em đi, có người tới, bảo chúng ta ký hiệp nghị bảo mật gì đó, không cho chúng ta nói chuyện của em với bất cứ ai, một chữ cũng không được nói.”
Cô ấy vẫn nhớ rõ biểu tình nghiêm trọng của người nọ, còn có một câu nói kia, tất cả thông tin của Cố Vân Khê đều thuộc về hồ sơ cơ mật.
Em gái của cô, bất tri bất giác lại trở thành một loại tồn tại đặc biệt của đất nước.
Cố Vân Khê giật mình, thì ra là thế.
“Em gái, em có mệt không?” Cố Vân Thải thương tiếc nhìn khuôn mặt to bằng bàn tay của em gái mình, em ấy gầy đi nhiều rồi. “Tuy mệt nhưng mà vui vẻ.” Cố Vân Khê hơi chợp mắt, nói: "Tất cả những gì em làm đều cam tâm tình nguyện, chút mệt mỏi này cũng không tính là gì.”
Cố Vân Thải chưa bao giờ biết em gái mình lại còn có một mặt như vậy, ở trong ấn tượng của cô, em gái của vô cùng tinh quái, là người vô cùng phi thường, chuyện gì cũng có thể làm được. "Điều ước của em là gì?"
“Hòa bình thế giới, quốc thái dân an.”
Cố Vân Thải buồn cười, "Phốc, em không có nói giỡn chứ?”
Cố Vân Khê không mở mắt, nhỏ giọng nói: "Cầu cho những người bên cạnh em đều có thể bình an vui vẻ, như vậy là đủ rồi.”
Cố Vân Thải kinh ngạc nhìn em gái: "Tiểu Khê.”
Lúc này, bên tai truyền đến tiếng nói mơ hồ không rõ của Tiểu Khê: "Ngủ đi, chị ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, em gái yêu quý nhất của chị.”
Sáng hôm sau, Cố Hải Ba không dám tin mà xoa xoa lỗ tai mình: "Cái gì? Hai người muốn đi Las Vegas kết hôn?” Cậu không nghe lầm chứ?”
Động tác uống sữa của Cố Vân Khê dừng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Vừa lúc Yến Thanh Thanh nhìn qua, ánh mắt mang theo một tia khiêu khích, nói: "Đúng vậy, chúng tôi đã quyết định kết hôn, mọi người mau chúc mừng chúng tôi đi.”
Cố Vân Thải giữ chặt cánh tay anh trai mình, tức giận không thôi: "Anh, anh mau nói đây không phải sự thật đi.”
Cố Hải Triều vỗ nhẹ tay cô, nói: "Em gái, đây là thật.”
Cố Hải Ba sắp tức điên rồi: "Anh, sao anh lại khăng khăng một mực như vậy chứ? Cô ta cũng không phải loại người tốt lành gì…”
Loại phụ nữ này cưới vào sẽ gây ra tai họa cho cả nhà.
Sắc mặt Cố Hải Triều trầm xuống, nói: "Hải Ba, xin lỗi.”
Cố Hải Ba cắn chặt răng, trừng mắt nhìn khuôn mặt dương dương đắc ý của Yến Thanh Thanh, hận không thể tiến lên tát cô ta mấy cái.
Không khí có chút cứng ngắc.
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Anh nhỏ, mau xin lỗi đi.”
Là Cố Vân Khê mở miệng.
Cố Hải Ba vốn quật cường không lên tiếng hít sâu một hơi: "Nhưng cô ta không xứng.”
Yến Thanh Thanh cười to nói: "Thật kỳ quái, Hải Ba không nghe lời anh, lại nghe lời Cố Vân Khê.”