“Nhưng tôi càng muốn ở cạnh em hơn.” Tề Thiệu không yên lòng về cô.

“Yên tâm đi, ở đây đã có thầy che chở cho tôi.” Cố Vân Khê vô cùng có chừng mực, bây giờ cô đang trong giai đoạn để bọn họ thăm dò, cô am hiểu nhất là nhu thuận tuân theo.

Hơn nữa, cô cũng không có đặc biệt gì, ai sẽ liếc mắt nhìn cô nhiều hơn chứ?

“Khiêm tốn một chút.”

“Tôi biết rồi.” Cố Vân Khê không sợ cái khác, chỉ sợ mình không có thường thức, lại tự mình hại mình.

Cô liền trầm mặc ít nói lại, học nhiều xem nhiều, thao tác nhiều, có cái gì không hiểu thì yên lặng ghi nhớ, tìm cơ hội hỏi giáo sư Miller.

Giáo sư Miller rất tận tâm bồi dưỡng cô, phải nói là ông dạy rất dụng tâm.

Lại nói khả năng lĩnh ngộ của Cố Vân Khê rất cao, vừa học đã biết, giáo sư Miller dứt khoát quy định, cứ cách vài ngày sẽ yêu cầu cô viết một bản báo cáo thí nghiệm, căn cứ vào tình huống thực tế mà tỉ mỉ dạy dỗ cô.

Cố Vân Khê cứ như vậy không để lộ bất kỳ dấu vết gì, trộm học được rất nhiều thứ hữu dụng.

Nhoáng một cái, nửa tháng trôi qua, thấy Cố Vân Khê kiên trì muốn đi ra ngoài, Jack khuyên vài câu, cũng không khuyên được cô, nên đã dứt khoát thả cô đi.

Cố Vân Khê cười hì hì phất tay chào bọn họ: “Đàn anh, bây giờ em biết anh ở đây, sau này cũng gửi đồ ăn đến cho anh.”

Jack là một trong những chủ quản của căn cứ này, nắm thực quyền lớn nhất, cười nói: "Em cũng gửi cho các đàn anh khác sao?"

Cố Vân Khê vẫn cho rằng, lễ nhiều người không trách, mặc kệ đối phương có nhận hay không, cô chỉ cần làm hết lễ tiết là được.

Đây là muốn ôm đùi lớn sao? Quên đi, muốn giành được sự tôn trọng của người khác, chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình.

“Nhưng em không biết mọi người ở đâu cả.”

Jack im lặng, bỗng nhiên nghĩ đến bộ dáng đắc ý của thầy mình, cười nói: "Gửi cho tôi nhiều kẹo lạc thủ công là được, nhưng phải ngọt thêm một chút.”

Kẹo lạc cán thủ công của thầy có vị không tệ, chỉ là không đủ ngọt, nhưng, đối với những người yêu thích cái ngọt như bọn họ, đây đã là an ủi rất lớn.

Cố Vân Khê chỉ biết người nước F thích ăn đường, hàng năm sản lượng đường tiêu thụ rất nhiều, nhưng cô lại không ngờ người nước M cũng thích ăn như vậy.

“...... Được.” Jack đưa tới một hộp gấm, nói: "Sinh nhật vui vẻ, đàn em, chúc mừng em chính thức trưởng thành.”

Cố Vân Khê ngẩn người, mở ra nhìn, là một cái ghim cài áo xinh đẹp, không khỏi cười to. Thì ra anh ta biết cô muốn ra ngoài chúc mừng sinh nhật, khó trách lại sảng khoái như vậy: "Cảm ơn.”

Khách sạn New York, xanh vàng rực rỡ, vô cùng xa hoa.

Ở chỗ này, Cố Vân Khê gặp được người nhà của mình.

Cố Vân Thải ôm lấy em gái, kích động khóc, nói: "Tiểu Khê, em đã cao như vậy rồi, đã là một cô gái trưởng thành rồi.”

Hai năm không gặp, tất cả mọi người đều có chút thay đổi, nhưng Cố Vân Khê là người có thay đổi lớn nhất, thậm chí khí chất trên người cô cũng thay đổi, trông cô càng tự tin ổn trọng hơn.

Cô nhìn anh trai thì hăng hái, chị hai thì duyên dáng yêu kiều, còn anh trai nhỏ của cô thì tràn đầy sức sống, vô cùng vui vẻ.

“Anh, chị hai, anh nhỏ, mọi người có khỏe không?”

“Được, đều tốt, chỉ là rất nhớ em.” Cố Hải Triều sờ sờ đầu em gái, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Cách hai năm, bốn anh em bọn họ rốt cục lại được đoàn tụ một lần, nên vô cùng kích động, lôi kéo tay nhau nói không ngừng.

“Anh nhỏ đã thi đậu khoa máy tính của Giao Đại rồi sao? Thật tốt quá, chúc mừng anh.” Cố Vân Khê rất vui, đây thật sự là một tin tức tốt.

Cố Hải Ba không có kiêu ngạo, so với em gái, thì cậu có đáng là gì. “Nghe nói Giao Đại đang có kế hoạch trao đổi sinh viên với đại học nước ngoài, đến lúc đó anh đi nghe thử xem có thể tới đây du học một hai năm hay không?”

“Có thể.” Cố Vân Khê cảm thấy, bất kể là nam hay nữ đều phải nhìn thế giới này nhiều hơn.

"Khoảng thời gian trước anh đã đi tham quan đại học Stanford, còn đi Harvard và MIT, đại học Tufts, tất cả đều rất tốt." Cố Hải Ba dùng ánh mắt lấp lánh nhìn em gái, nói: "Bọn anh còn thấy ảnh đại diện sinh viên ưu tú của em phát biểu ở MIT, em gái, em thật lợi hại, cho dù ở nước ngoài cũng là ưu tú đến như vậy."

Thấy được thế giới bên ngoài đặc sắc như vậy, mới phát hiện trước kia tầm mắt của mình đúng thật là quá nông cạn.

Cố Vân Khê cười to: "Đúng vậy, em rất giỏi.”

Đầu cô tựa vào vai Cố Vân Thải, cười tươi, nói: "Chị hai, em rất nhớ chị nha.”

“Là nhớ chị nấu cơm cho em đi.” Cố Vân Thải tràn đầy thương tiếc: "Em gầy đi nhiều rồi.”

Cố Vân Khê sờ sờ mặt của mình, ăn uống ở trong căn cứ thật sự không ổn, một ngày hai ngày còn có thể tiếp nhận được, đằng này lại kéo dài đến một hai tháng ai có thể chống đỡ được cơ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play