Cố Hải Triều nghe được nửa ngày, cố gắng thuận theo chuyện này, "Cho nên, vì trả thù, em liền tiếp nhận đồ vật trân quý nhất của Mạc gia?”
“Ha ha, vẫn là anh cả hiểu rõ em nhất.” Cố Vân Khê cười híp mắt hỏi, “Anh cả, em có phải rất xấu không?”
Hoàn cảnh sinh trưởng của Cố Hải Triều từ nhỏ đã ác liệt, đã sớm thừa nhận quá nhiều đau khổ, không ngây thơ như vậy.
“Chúng ta không gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức, được rồi anh sẽ đi một chuyến.”
Cố Vân Khê có chút lo lắng, "Không cần khách khí với người Mạc gia, sau này bọn họ còn phải xem sắc mặt của em mà ăn cơm, Mạc phu nhâ kia phỏng chừng sẽ không yên tĩnh, anh đừng để ý là được, náo loạn quá mức thì tìm cảnh sát.”
Yên tâm đi, anh sẽ mang theo vệ sĩ.”
"Đúng rồi, anh chú ý một chút, HK có một tập tục, sẽ đăng cáo phó trên báo chí, nếu cáo phó Mạc gia không có tên của chúng ta, anh liền..." Trong mắt Cố Vân Khê hiện lên tia sáng, "Tự mình phát một bản, ký tên, trưởng tử, Cố Kiến Quốc, con dâu cả, Giang Ngọc Lan. Tôn, Cố Hải Triều, Cố Hải Ba, cháu gái, Cố Vân Thải, Cố Vân Khê."
Khi cô tiếp nhận quỹ tín thác của Mạc gia tộc, thì chuyện này còn có rất nhiều người chưa biết.
Vậy dứt khoát công khai gặp người, vì chính danh của người cha đã qua đời, cũng tuyên cáo, Mạc gia chính thức tiến vào thời đại của Cố Vân Khê cô.
Về phần tại sao Mạc gia lại rơi vào tay một người họ khác, cũng phải có một lời giải thích.
Ừm, cô tuyệt đối không thừa nhận là vì ghê tởm Mạc phu nhân kia.
“Được.”
Toàn bộ quá trình Tề Thiệu đều rất yên tĩnh, chờ cô cúp điện thoại, mới nhẹ nhàng ôm vai cô, "Không vui sao?”
“Không có.” Cố Vân Khê cúi mặt cười, “Chỉ là có chút buồn bã, sinh tử bệnh lão ai cũng trốn không thoát.”
“Sống tốt mỗi ngày, không để mình tiếc nuối.” Tề Thiệu sờ sờ đầu cô, "Buổi tối ăn thêm một đĩa thịt bò cuốn đi.”
Đôi mắt Cố Vân Khê sáng lên, "Có thịt bò cuốn? Vậy đi mau, chúng ta mau về nhà.”
Cô còn tưởng đây sẽ là một đêm vui chơi giải trí, ai ngờ, lúc hai người về nhà thì liền thấy được mấy người không mời mà tới.
“Tiểu Khê, chúng ta lại gặp mặt.” Là Hoắc Vân Sơn.
Cố Vân Khê kinh ngạc không thôi, "Anh họ? Sao anh lại ở đây?”
Hoắc Vân Sơn thần sắc phức tạp nhìn cô, sớm biết cô là thiên tài, nhưng không nghĩ tới cô còn là một tay kiếm tiền lão luyện.
Lúc này mới tới bao lâu, liền quyên ra một trăm triệu đô la, điều này làm anh ta khiếp sợ muốn chết.
Đến nay, anh ta vẫn chưa biết làm sao cô kiếm được, nhưng nhìn trên mặt liền biết.
Cũng đúng, người bên cạnh cô trực thuộc bộ phận đặc biệt, có chuyện gì có thể nhanh chóng đưa đến bàn làm việc.
“Nhân tài tài chính, tôi tự mình đưa tới cho cô.”
Cố Vân Khê nhìn về phía ba người đàn ông xa lạ bên cạnh anh ta, "Nhanh như vậy?”
Cho dù đó là quỹ gia tộc của Mạc thị hay quỹ đầu tư mạo hiểm FX mới thành lập đều cần một nhà quản lý chuyên nghiệp.
Nhưng cô cũng không dám tùy tiện đem đại tài sản giao cho người xa lạ.
Dù thế nào, cũng phải tìm vài người đáng tin để nhìn chằm chằm.
Có việc khó thì tìm lãnh đạo. Hoắc Vân Sơn chỉ vào bọn họ, giới thiệu, "Là chọn ra từ hệ thống tài chính, ngàn dặm chọn một nhân tài.”
Cố Vân Khê đánh giá vài lần, ba bốn mươi tuổi, cái tuổi này......
“Lúc trước hai người làm công việc gì?”
Ba người mặt nhìn nhau, đến nay còn đang mê mang, bỗng nhiên điều bọn họ ra nước ngoài, nói là chấp hành nhiệm vụ bí mật.
Bọn họ đến nay vẫn không biết phải làm gì.
A Lục dẫn đầu nói, "Tôi làm việc ở ngân hàng.”
Lão Chu nói, "Tôi làm ở bộ phận thu hút đầu tư.”
A Đông nói: “Tôi đang ở sở giao dịch chứng khoán.”
Cố Vân Khê im lặng, bên trên cho rằng cô còn muốn kiếm một phiếu trên thị trường chứng khoán sao?
“Đã từng ra nước ngoài làm việc chưa?”
“Tôi đã đi HK khảo sát, kỳ hạn một tuần.”
Ngoại trừ lão Chu, những người khác đều không có kinh nghiệm ra nước ngoài học tập công tác.
Cố Vân Khê có chút đau đầu, "Có kinh nghiệm đầu tư không?”
“Mua bán cổ phiếu có tính không?”
Sau một phen trò chuyện, cô biết bọn họ đều không có kinh nghiệm thu mua công ty, dự án đầu tư độc lập, nhưng tiếng Anh cũng không tệ lắm.
Cô khẽ thở dài, điều này cũng không có biện pháp, cải cách mở cửa mới mười mấy năm, mà sở giao dịch chứng khoán trong nước vừa mới thành lập vào năm ngoái, vẫn là sự vật mới mẻ, đang mò đá qua sông.
Chỉ có thể chậm rãi, tin tưởng rất nhanh có thể đuổi kịp.
A Đông nhìn Hoắc Vân Sơn, lại nhìn Cố Vân Khê: "Tôi muốn biết rốt cuộc chúng ta phải làm gì?”
Có thể được đưa đến trước mặt Cố Vân Khê, các phương diện đều đáng tin cậy, vô cùng yêu thương tổ quốc của mình.
Cố Vân Khê nói thẳng, "Là đưa các vị ra nước ngoài học tập đào tạo chuyên sâu, tôi trên danh nghĩa có một quỹ tín thác, có rất nhiều bất động sản cùng cổ phiếu kỳ hạn phải xử lý, còn có một tỷ đô la HK vốn lưu động làm đầu tư..."
A Lục không thể tin vào tai mình, "Chờ một chút, cô nói cái gì?”
“Một tỷ.” Cố Vân Khê nghiêm mặt nói, "Các vị đều vào quỹ tín thác học tập, luyện tập một chút, yêu cầu của tôi là các vị có thể trở thành giám độc quản lý một đầu quỹ.”
Vẻ mặt lão Chu đặc biệt phức tạp: "Ở nước ngoài hẳn là không thiếu người quản lý quỹ thành thục ưu tú? Tại sao không chiêu mộ vào người?”
“Sẽ chiêu mộ, nhưng yêu cầu phải được tôi tin tưởng.” Cố Vân Khê thản nhiên nói: “Không phải tôi tin các vị, mà là tin quốc gia sau lưng các vị.”
"Đúng rồi, quỹ tín thác này, mỗi năm mười phần trăm lợi nhuận sẽ chảy về trong nước, quyên góp không hoàn lại cho quốc gia, cho nên, các vị đây là đang kiếm ngoại hối cho quốc gia, cố gắng lên.”
Quỹ tín thác của Mạc thị bày ra ngoài sáng, quang minh chính đại, hợp lý hợp pháp.
Lấy làm một trạm trung chuyển, lấy danh nghĩa hợp tác đem tiền chảy vào trong nước, sẽ không khiến cho các bên hoài nghi.
Hai quỹ một sáng một tối, che giấu tai mắt người khác.
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người liền đánh lên mười hai vạn phần tinh thần.
Mà bên kia, Mạc gia của HK lại vô cùng náo nhiệt......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT