“Cha của tôi là con trưởng của Mạc gia HK.”

Giáo sư Smith có chút nghe hiểu, phỏng chừng ba là người HK, mẹ là người đại lục, cho nên, hai bên cô đều có thể tính.

“Nhưng mà, tuổi cô còn nhỏ, không thể làm chủ cái này được?”

“Có thể.” Cố Vân Khê không thể tự mình quản lý quỹ, cô phụ trách lập kế hoạch, cấp dưới phụ trách chấp hành.

Việc gì cũng phải tự mình làm, đó cũng không phải là một người cầm lái tốt.

Còn có, bọn họ mới thành lập quỹ FX cũng phải chọn lựa một người đứng đầu, thể lượng càng lớn, mới có thể rót tiền từ thị trường nước R vào, tầm 900 triệu đô la.

Tề Thiệu nhìn thầy hướng dẫn mê mang, liền chủ động giải thích, "Cô ấy là người kế thừa gia tộc đời sau, quỹ tín thác gia tộc đã do cô ấy toàn quyền nắm giữ.”

Giáo sư Smith:...

“Gia tộc của cô không có đàn ông trưởng thành?”

Không phải ông khinh thường phụ nữ, mà là, đây là một loại quy tắc ngầm trong lòng phương đông và phương tây.

Mặc dù thời thế đang thay đổi, nhưng có một số thứ vẫn chưa thay đổi, nam giới là người thừa kế đầu tiên, không có nam giới mới truyền cho nữ thừa kế.

Nữ nhi là gả ra ngoài, của hồi môn khổng lồ, dựa vào ăn chia hoa hồng là có thể thoải mái sống cả đời.

Cố Vân Khê chỉ cười cười, "Có, rất nhiều, nhưng bọn họ đều thua tôi.”

Giáo sư Smith hỏi ngược lại theo bản năng, "Cô đánh bại bọn họ? Bọn họ đều phục cô?”

Cố Vân Khê thản nhiên nói, "Không phục đều vào tù ngồi.”

Giáo sư Smith ngây ngẩn cả người, thật sự không phải là gia tộc của xã hội đen đó chứ?

Ông là một người thức thời, không hỏi thêm chuyện riêng tư của người ta, mà nhanh chóng thay đổi đề tài, "Tề, không phải cậu cũng có một quỹ tín thác gia tộc?"

Đây vốn là một trò đùa nhỏ, ai ngờ Tề Thiệu nói một câu, "Đúng, cô ấy là một trong những người giám sát quỹ tín thác nhà tôi.”

Giáo sư Smith bối rối, giáo sư Smith không hiểu, giáo sư Smith khiếp sợ.

Nhưng, cuối cùng vẫn là liệt kê một trương danh sách cho bọn họ, tổng cộng năm người, để cho bọn họ tự mình cân nhắc.

Cố Vân Khê trực tiếp đưa danh sách này cho chị Triệu, "Đi điều tra những người này.”

“Được.”

Mấy ngày nay Cố Vân Khê cũng mệt mỏi, tắm rửa một cái rồi đi ngủ. Nửa đêm, bị điện thoại đánh thức, cơn tức của cô lập tức dâng lên, quấy rầy giấc mộng của người khác thật đáng giận.

Trong microphone truyền đến thanh âm vô cùng cao vút, "Tiểu Khê, bên cô xảy ra chuyện gì rồi?”

Đối phương đã kích động đến phá âm, Cố Vân Khê ngủ mơ mơ màng màng, không nghe ra người gọi tới là ai, "Anh là ai?”

“Tôi là Hoắc Vân Sơn.”

Cố Vân Khê tỉnh táo lại vài phần, lau mặt, "Sao đêm hôm khuya khoắt anh lại gọi điện thoại vậy? Có chuyện gì không để ngày mai nói được sao?”

"Ngủ cái quỷ, tôi làm sao ngủ được, cô nói mau nha, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Hoắc Vân Sơn đặc biệt khiếp sợ, 100 triệu đô la Mỹ, phải biết rằng cả năm ngoại hối dự trữ cũng không có con số này.

Cô ấy đi cướp tiền ở nước ngoài sao?

Không, cướp tiền cũng không có nhanh như vậy.

Cố Vân Khê xoa xoa mi tâm, cô bảo Đổng tiên sinh chuyển giao, còn mình không tiện ra mặt.

“Mới vừa kiếm được, anh bảo ông ngoại đưa cho lãnh đạo, cứ nói là tôi và Tề Thiệu quyên góp cho quốc gia làm nghiên cứu khoa học.”

Cũng chỉ quyên góp một phần mười thôi, cô biết trong nước không có tiền, làm nghiên cứu khoa học thật sự là dựa vào một bầu nhiệt tình yêu thương.

Giọng Hoắc Vân Sơn run rẩy: "Các người... đã làm gì?”

“Trong điện thoại không tiện nói, dù sao cũng là tiền sạch.” Cố Vân Khê hàm hồ đáp: "Yên tâm dùng đi, cứ như vậy nhé, tôi buồn ngủ quá, ngủ đây.”

“Chờ một chút, bên phía anh cả cô có chút chuyện.”

Cố Vân Khê lập tức tinh thần, xoay người đứng lên, "Sao vậy?”

“Gần đây anh ta rất gần gũi với một người phụ nữ, rất thân mật.”

Cố Vân Khê sửng sốt một hồi, bên cạnh anh trai cô từ trước đến nay không có nữ sinh thân cận, chẳng lẽ là quen biết sau khi cô ra nước ngoài?

Theo lý thuyết, Cố Hải Triều tuổi muốn yêu đương cũng rất bình thường.

“Thân phận của cô gái này có vấn đề gì sao?”

“Người không thành vấn đề, dòng dõi thư hương, bản thân là sinh viên đại học danh tiếng, chỉ là...” Hoắc Vân Sơn giới thiệu đơn giản,"Muốn ra nước ngoài.”

Cố Vân Khê nhíu mày, đầu năm nay tất cả mọi người nghĩ hết biện pháp xuất ngoại, hướng tới cuộc sống tốt đẹp ở nước ngoài, xem như một loại trào lưu thời đại đi.

Chỉ là, tại sao đã muốn xuất ngoai, nhưng vẫn muốn thân cận với anh trai cô?

“Anh trai tôi đã trưởng thành rồi, cứ để anh ấy tự xử lý đi, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng của người nhà tôi thì đừng quan tâm.”

“Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play