“Muốn ăn cơm hầm thịt khô, rau xào dầu mỡ.” Theo thói quen Cố Vân Khê yêu cầu hai món ăn thường ngày, ở nơi đất khách quê người được ăn món ăn Trung Hoa chính tông, có một loại hạnh phúc nhàn nhạt.
“Được.” Tề Thiệu chỉ cần được cùng Cố Vân Khê ăn cơm đã rất vui vẻ, hai người bọn họ đều chạy đua với thời gian, cơ hội gặp mặt không nhiều.
Ai có thể nghĩ đến, ở cùng một trường học, cơ hội gặp mặt lại không nhiều.
Cố Vân Khê múc một muỗng cà ri khoai tây thịt bò tưới lên cơm, dùng sức trộn, cảm giác sốt hòa quyện vào từng hạt cơm ăn ngon hơn nhiều.
“Cơm tối cũng không cần đợi tôi về ăn chung, tôi có hẹn mấy bạn học thảo luận bài tập, đến lúc đó mọi người cùng nhau ăn hamburger.”
Tề Thiệu hơi nhíu mày: “Không thể đi căn tin ăn vài món khác sao? Nhiều người nên gọi thêm vài món, luôn có món em thích ăn.”
“Phải tiết kiệm thời gian.” Cố Vân Khê không để ý lắm, thỉnh thoảng ăn thức ăn nhanh cũng không có vấn đề gì.
Sinh viên có thể thi vào trường này đều là học bá, tất cả mọi người rất cố gắng, muốn trổ hết tài năng, phải bỏ nhiều tinh lực và thời gian một chút.
Cố Vân Khê hoặc là không làm, hoặc là phải làm người ưu tú nhất.
Tề Thiệu quan tâm hỏi: “Có người nào không có mắt khi dễ em không?” Tiểu Khê ngọt ngào đáng yêu, dáng vẻ đó rất dễ bị người khác ức hiếp.
“Không có, mọi người…” Cố Vân Khê chần chừ một chút. “Hình như hơi sợ tôi, hoặc có thể đây chỉ là ảo giác của tôi.”
Cô chính là một em gái nhỏ mềm mại đáng yêu, có gì đáng sợ, đúng không?
Thức ăn thơm ngát, người bốn phía bị tra tấn không ít, có người nhịn không được đi qua: “Xin lỗi vì đã làm phiền, thức ăn này mọi người mua ở căn tin nào? Hình như tôi chưa từng thấy.”
Trường hợp này đều là Tề Thiệu ra mặt ứng phó: “Đầu bếp trong nhà làm.”
Người nọ cực kỳ thất vọng, sau đó nhìn về phía nhìn như tương đối dễ nói chuyện Cố Vân Khê: “Tôi tên Carl, có thể chia cho tôi nếm thử một chút không?”
“Không thể.” Tề Thiệu quả quyết cự tuyệt.
Carl cũng không muốn cưỡng ép người khác, đi một bước quay đầu lại ba lần, dáng vẻ cực kỳ lưu luyến với hộp thức ăn của họ.
Động tĩnh này khiến không ít người nhìn qua: “A, Louisa, nữ sinh kia có phải là bạn cùng phòng của cậu không?”
Louisa nhìn theo ngón tay người bạn chỉ về, đập vào mắt là khuôn mặt gặp một lần không thể quên được của Cố Vân Khê.
“Đúng, là cô ta, anh đừng lấy tay chỉ loạn, coi chừng chọc giận cô ta, cô ta sẽ gọi xe tải tới đánh anh.” Moira lập tức bỏ ngón tay xuống, mặt có chút kinh hãi: “Cô ấy thật sự là công chúa của băng đảng xã hội đen à?”
Nhìn thế nào cũng giống như một cô gái nhỏ tuổi, ngọt ngào đáng yêu.
cho tới bây giờ mỗi lần gặp nhau Louisa đều tránh đi, cũng không tiếp xúc với Cố Vân Khê, cô tự nói bản thân là thiên kim nhà giàu của xã hội thượng lưu, không cần phải so đo với loại người như thế, không đáng.
“Tin tôi đi, cô ấy là một nhân vật tàn nhẫn.”
Kỳ thật, cô muốn xin đổi ký túc xá, đáng tiếc bị từ chối, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng một năm.
“Nam sinh bên cạnh cô ấy nhìn có chút quen mắt?”
Moira lúc này mới chú ý tới, thấy rõ mặt Tề Thiệu, ánh mắt sáng lên: “Ảnh chụp của người này được treo trong tủ kính danh dự của trường, cô không chú ý sao?”
Louisa sửng sốt một chút, lập tức hưng phấn hẳn lên: "A, anh ta chính là người bị thương xin nghỉ học mấy tháng, lại liên tiếp xuất bản luận văn ở tạp chí cao cấp?”
Các giáo sư lúc đi học thường xuyên khen học sinh Tề đến từ đất nước cổ kính Phương Đông, khen hắn thiên phú cực cao, vượt qua hai chuyên ngành tài chính và vật lý thành thạo, là kỳ tài khó có được.
Không, bọn họ đều biết danh tiếng của Tề Thiệu.
Tuy rằng người ta là người châu Á, nhưng ngưỡng mộ kẻ manh là bản tính của con người.
Moira kích động mặt đỏ bừng: “Đúng là anh ta, anh ta đang nghiên cứu học vị tiến sĩ, hai người bọn họ... có quan hệ gì?”
Louisa vẻ mặt tiếc nuối: “Tôi không biết, tôi chưa bao giờ nói chuyện với cô ta.”
Moira bỗng nhiên đứng lên, thật nhanh chạy tới: “Tề, anh khỏe không, tôi là Moira, học ngành tài chính giống anh, có thể nhờ anh chỉ dẫn mấy vấn đề không?”
Vẻ mặt cô gái phấn khích đến bỏ bừng, dáng vẻ của fan hâm mộ cuồng nhiệt.
Tề Thiệu hơi nhíu mày: “Xin lỗi.”
Moira nhìn về phía Cố Vân Khê: “Anh sợ vị công chúa xã hội đen này tức giận sao? Tôi không sợ cô ta đánh tôi.”
Cố Vân Khê: “......” Ai đánh người chứ? Mẹ nó, cô ta còn bịa đặt! Muốn ăn đòn, phải không?
"Công chúa xã hội đen?” Tề Thiệu khiếp sợ không thôi. “Cô nghe ai nói vậy?”
Moira theo bản năng quay đầu chỉ về hướng Louisa, Louisa thấy thì mặt tái mét: “Tôi... không có ác ý, cũng không nói cậu đánh người.”
Cố Vân Khê liếc mắt, trách không được tất cả mọi người có chút sợ cô, thì ra vấn đề nằm ở chỗ này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT