Trần Sơn nhìn thiếu nữ trước mắt thật sâu, cô mặc trang phục nhã nhặn, ngoan ngoãn, dáng vẻ ngọt ngào lại có nét trẻ con, khí chất không tầm thường, giống như là thiên kim đại tiểu thư nhà danh giá.

“Rốt cuộc cô là ai?”

Ông là bị ép tới tới chỗ này một chuyến, không rõ đầu đuôi mọi chuyện, nhưng không thể cự tuyệt.

“Tôi tên là Cố Vân Khê, ông hẳn đã từng nghe qua tên tôi.”

Ánh mắt Trần Sơn căng thẳng, sắc mặt thay đổi mấy lần: “Là cô.”

Chính là cô gái này khiến ông gặp phải kiếp nạn lớn nhất trong cuộc đời, còn khiến người ta bắt được điểm yếu của mình, sai bảo ông làm việc như một con chó.

“Đúng, là tôi.”

Cả người Trần Sơn tản ra sát khí lạnh như băng, trừng mắt nhìn cô: “Có gì chỉ giáo?”

Đáng tiếc, bộ dạng này không có tác dụng đối với Cố Vân Khê: “Tôi muốn biết, giao dịch của ông với Mạc lão phu nhân.”

Mạc lão phu nhân nhanh chóng phủ nhận, "Tôi căn bản không biết hắn là ai.”

Cố Vân Khê chỉ vào cô hỏi: “Trần Sơn, ông biết bà ta không?”

“Không có quen biết.” Trần Sơn khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Lần này tới phen Mạc lão phu nhân đắc ý: “Thừa Ân, ông nghe chưa? Cố Vân Khê đang nói dối.”

Cố Vân Khê ha hả cười, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, đủ đê tiện. “Trần Sơn, con trai ông vậy mà không giống ông, chẳng lẽ A Phong giống mẹ sao?”

“Cô......Cô......” Sắc mặt Trần Sơn tái nhợt, ý tứ uy h.i.ế.p cũng quá rõ ràng.

Cố Vân Khê lại vung ra một quyền nặng nề: “Hắn sẽ nhận ông là cha?”

“Cô câm miệng!” Trần Sơn bị đ.â.m trúng chỗ đau, tức giận không thôi.

Cố Vân Khê vuốt cằm của mình, đôi mắt đen nhánh xoay tới xoay lui: “Đứa bé bị tráo đổi lúc trước đâu? Là qua tay ông rồi bị đem bán? Hay là nó bị ông xử lý? Lấy tính tình của ông hẳn là sẽ không lưu lại hậu hoạn, cha mẹ nuôi hiện tại của con trai ông đã biết sự thật này chưa?”

Trần Sơn sắc mặt khó coi tới cực độ: “Người biết quá nhiều bí mật sẽ không có kết cục tốt.”

Cố Vân Khê ngoài miệng nói sợ hãi nhưng lại cười rạng rỡ hơn bất cứ ai: “Tôi có thể khiến ông tới đây trong vòng nửa giờ, cũng có thể làm cho con trai ông trong khoảng thời gian nửa giờ đồng hồ này gặp chuyện không may, muốn đánh cược thử không?”

Cô dừng một chút, mắt hơi nheo lại: “Lấy đường dây của A Lãng là đang cảnh cáo ông, có hiểu không?”

Trần Sơn nghe thấy biến sắc, ông không dám cược: “Rốt cuộc cô là ai?”

Ông ta nhìn lầm rồi, cho rằng cô chỉ là một cô gái trẻ tuổi đơn thuần ngoan ngoãn. Người cùng ông giằng co, không rơi vào thế yếu coi như là người dũng mãnh.

Cố Vân Khê thản nhiên hỏi ngược lại, “Ông nói thử xem?”

Sắc mặt Trần Sơn âm u bất định, cũng bởi vì nhận yêu cầu bắt cóc cô mới tạo thành một loạt hậu quả xấu, khiến cho kế hoạch hai mươi năm của ông ta trôi theo dòng nước, đem bí mật lớn nhất phơi bày trước ánh sáng mặt trời.

Nói cho cùng, người yêu cầu ông ta làm việc này cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

“Là Mạc gia lão phu nhân nói cho tôi biết, cô rất thông minh, là nhân tài khó có được, nếu như có thể khống chế cô trong tay, sẽ làm cho tập đoàn như hổ thêm cánh.”

Ông ta cũng là nhân tài, biết lúc nào nên co lúc nào nên dãn, một hơi bán đứng bà Mạc.

Đầu Mạc Thừa Ân ong ong, hóa ra tất cả đều là thật.

Cố Vân Khê tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Mạc lão phu nhân theo bản năng nhìn về phía chồng mình trên giờng bệnh, vẻ mặt khẩn trương: “Ông đừng tin lời vu khống bậy bạ của bọn họ.”

Cố Vân Khê hất cằm: “Ông rất thân với bà ta?”

Trần Sơn khẽ lắc đầu: “Bà ta và cha nuôi của tôi là tình nhân cũ.”

“Oa a.” Cố Vân Khê nghe được tin này thì hết sức chấn động

Năm đó không tiếc mọi thủ đoạn giành người đàn ông này về tay, vừa quay đầu đã cùng nam nhân khác tình chàng ý thiếp? Đúng là rất tuyệt vời, rất kích thích.

Mạc lão phu nhân mặt đỏ bừng, không biết là đang tức giận hay đang xấu hổ: “Vớ vẩn, người trong thiên hạ đều biết tôi yêu chồng mình sâu đậm, hai chúng chúng tôi là vợ chồng tình thâm, sao các ngươi dám cấu kết nhau bịa ra lời đồn hoang đường buồn cười này?”

Mạc Thừa Ân bị kích thích, ho khan kịch liệt, ho đến độ thiếu chút nữa không thở nổi, nhân viên y tế túc trực bên cạnh nhanh chóng tiến lên cấp cứu.

Cố Vân Khê thờ ơ lạnh nhạt, tiếp tục hỏi: “Lời ông nói có chứng cứ không?”

“Có, trong tay tôi có mấy phong thư tình.” Trần Sơn cũng là một người ngoan độc, ông ta đã sớm lấy được chứng cớ yêu đương vụng trộm của hai người bọn họ, không biết có ý đồ gì đây? Là muốn tự bảo vệ bản thân, hay là uy hiếp?

Mạc lão phu nhân hoảng sợ tột độ, giống như không biết nhược điểm của bản thân bị Trần Sơn nắm trong tay.

Cố Vân Khê mấp máy miệng: “Vậy chuyện bốn mươi năm trước bà ta đã bán một người phụ nữ, ông có biết không?”

Cô không dám ôm nhiều hy vọng, thời điểm bốn mươi năm trước tuổi tác của ông ta cũng không lớn lắm, chỉ sợ không nhớ được gì.

Ai ngờ Trần Sơn khẳng định một câu:

“Biết.”

“Hả?” Cố Vân Khê cực kỳ bất ngờ.

Trần Sơn suy tư hồi lâu: “Người phụ nữ bị bán kia tên là Tô Mạn Châu, là người rất đẹp, rất dịu dàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play