Mạc lão gia nghe vậy chỉ cảm thấy choáng váng hoa cả mắt, tinh thần rất không tốt, nhưng vẫn nhẫn nại khuyên nhủ cô: "Đó chỉ là do cháu may mắn. Phải biết rằng, thị trường chứng khoán không chỉ phải hiểu kiến thức về tài chính, mà còn phải có tin tức linh thông. Một khi tin tức bị trì trệ, thứ cháu đánh cược không chỉ có tiền mà còn chính là cái mạng của mình.”

Cố Vân Khê bỗng nhiên cười to, âm dương quái khí nói: "Không đến mức đó đâu, thua cũng là thua tiền Mạc gia, nên tôi hoàn toàn không có áp lực gì.”

Mạc Thừa Ân tức giận đến trừng mắt, không để ý sống c.h.ế.t của mình, lớn tiếng nói: "Cháu đây là cố tình tới chọc giận ông sao?” . truyện ngôn tình

Cố Vân Khê đảo mắt, giọng nói lành lạnh, nói: "Thật ra, muốn trách thì trách vợ của ông đi.”

“Bà ấy lại làm gì? "Mạc Thừa Ân có dự cảm không tốt.

Cố Vân Khê chỉ chỉ mũi mình, lạnh giọng nói: "Bà ta dám thông đồng với một tập đoàn buôn lậu, bày ra một loạt âm mưu quỷ kế với tôi, hại tôi thiếu chút nữa đã mất mạng.”

Lời nói của cô tựa như một tảng đá nặng nện vào n.g.ự.c Mạc Thừa Ân, ông ta không khỏi hít một ngụm khí lạnh, khó trách thái độ của Cố Vân Khê lại khác thường như vậy.

“Con người tôi có thù tất báo, ăn thiệt thòi lớn như vậy há có thể bỏ qua cho Mạc gia các người? "Cố Vân Khê bày ra một bộ tư thái bới móc, trào phúng nói: “Bây giờ ông có hai sự lựa chọn, hoặc là, bây giờ tôi sẽ lấy đạo người trả lại cho người, đem tất cả con cháu Mạc gia của các người làm cho tàn phế hết. Hoặc là, ông đáp ứng yêu cầu của tôi.”

“Điều này sao có thể? Bà ấy sao lại quen biết tập đoàn buôn lậu... "Mạc Thừa Ân đột nhiên biến sắc.

Cùng lúc đó, sắc mặt Cố Vân Khê cũng thay đổi, hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới một điểm.

Tim Mạc Thừa Ân trầm xuống, "Đi gọi bà ta vào. Nhanh”

Mạc lão phu nhân vừa vào phòng bệnh liền nhào về phía Mạc Thừa Ân, vô cùng quan tâm hỏi: "Thừa Ân, ông đã khá hơn chút nào chưa? Sắc mặt hôm nay nhìn cũng không tệ lắm, chỉ cần ông khỏe lên, cho dù tôi có giảm ba mươi năm tuổi thọ cũng đều nguyện ý.”

Cố Vân Khê nghe vậy cười lạnh một tiếng, "Bà còn ba mươi năm sống sao? Trước khi nói dối có thể viết trước bản nháp hay không vậy? Bà là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của người khác đấy.”

Mạc lão phu nhân giận tím mặt, rống lên nói: "Nơi này không hoan nghênh cô, mau đi ra ngoài.”

Cố Vân Khê lười biếng ngồi tựa vào ghế, nói: "Ở đây không tới phiên bà ra lệnh đâu.”

“Thừa Ân, nha đầu c.h.ế.t tiệt này quá xui xẻo......" Mạc lão phu nhân hận không thể lập tức đuổi Cố Vân Khê đi.

Mạc Thừa Ân lạnh lùng nhìn bà ta chất vấn: "Bà tìm tập đoàn buôn lậu muốn bắt cóc con bé?” Mạc lão phu nhân nghe vậy trong lòng căng thẳng, nhưng tố chất tâm lý tương đối khá, sắc mặt không thay đổi, "Ông đừng có nghe cô ta nói bừa, cô ta vốn hận tôi, ông cũng không phải không biết. Hơn nữa, tôi trước giờ luôn an phận thủ thường, làm một người phụ nữ của gia đình, làm sao có thể biết được cái gì là tập đoàn buôn lậu chứ?"

"Bốn mươi năm trước bà cũng đã từng đem tình địch của đời bà bán cho tập đoàn buôn lậu rồi nha, sao hiện tại bà lại nói không biết? Ai tin chứ?"

Rất có thể bọn họ sẽ từ tập đoàn buôn lậu này mà tìm được chút manh mối nào nào đó.

Mạc lão phu nhân cực kỳ bại hoại rống giận, "Cố Vân Khê, cô đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, lương tâm sẽ được an ổn sao?"

“Tôi biết bà sẽ không chịu thừa nhận, nên cũng đã để lại cho bà một chút đồ chơi." Cố Vân Khê cầm lấy di động, gọi một cuộc điện thoại, trực tiếp gọi cho Hoắc Vân Sơn.

“Trần Sơn ở đâu? Hắn đã bị bắt chưa?”

“Không có? Hắn ở HK? Chúng tôi chỉ bắt được đầu não của lão Nhị A Lãng? Được, tôi biết rồi.”

"Anh liên hệ với Trần Sơn, bảo hắn đến bệnh viện St Mary, phòng bệnh 908, tôi muốn trong vòng nửa giờ phải nhìn thấy hắn."

Cô chỉ vừa quay đầu, đã thấy mặt Mạc lão phu nhân trắng bệch như gặp quỷ.

Giọng nói run rẩy của Mạc lão gia vang lên, "Trần Sơn này là ai?”

“Lão đại Trần Sơn là người đứng đầu của tập đoàn buôn lậu này, người trong giang hồ gọi là hắn ta là Sơn Sơn. Vợ ông cũng chính là thông qua tập đoàn buôn lậu này mà muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.” Cố Vân Khê thưởng thức biểu tình đặc sắc đến cực điểm của Mạc lão phu nhân, bình thản nói: “Đáng tiếc, hắn thất bại, còn làm mấy chục anh em của hắn bị thiệt mạng, thêm vào đó là một chuyến hàng vô cùng hoành tráng.”

Về phần tại sao đến giờ ông ta không bị bắt, đó không phải là chuyện cô nên cô cũng không hỏi nhiều.

Tim Mạc lão phu nhân nghe tới đây đập như sấm, nhưng vẫn cố gắng tự an ủi mình, Cố Vân Khê cho dù có bản lĩnh, cũng không thể lợi hại như vậy.

“Ha ha, cô cho rằng cô là ai? Còn có thể tùy tiện sai khiến một đại lão tầm cở quốc tế sao? Khẩu khí cũng thật lớn. Đúng là chỉ biết bịa đặt lừa người, tôi sẽ không mắc mưu cô đâu.”

“Tôi nghĩ, bà rất nhanh sẽ biết tôi là ai.” Cố Vân Khê vô cùng kiêu ngạo nói:

"Bà phải nên nhớ kỹ, tôi, là vị tổ tông, sẽ khiến cho bà phải quỳ xuống cầu xin tha thứ!”

Điều này khiến Mạc lão phu nhân tức muốn điên, ngón tay run run chỉ vào mặt Cố Vân Khê.

Cố Vân Khê làm ngơ không thấy, tiện tay rút ra một quyển sách, rảnh rỗi cũng đã rảnh rỗi rồi, không bằng làm chút chuyện khác có ý nghĩa hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play