Cố Vân Khê chỉ chỉ cái máy phía trước, giọng nói kiên định, "Phiền anh nói rõ cách sử dụng hai cái máy này.”

Người phụ trách đè nén tức giận, nói tỉ mỉ cách sử dụng.

“Được, tôi hiểu rồi.” Cố Vân Khê cũng hiểu, nháy mắt với Hoắc Vân Sơn.

Hoắc Vân Sơn lập tức làm thủ thế mời, "Nào, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Người phụ trách cũng không muốn để một người cái gì cũng không hiểu như Cố Vân Khê ở lại đây một mình, anh ta lo lắng cho nhóm thiết bị thí nghiệm trân quý này nha.

Nhưng, Hoắc Vân Sơn thật sự đã kéo anh ta ra ngoài.

“Sở trưởng, nghe nói đó là một đại tiểu thư cái gì cũng không hiểu?”

Người phụ trách xụ mặt, "Đúng, lúc này cô ấy đang ở phòng thí nghiệm số 1.”

Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, như vậy sao được? “Sao ngài có thể cho cô ấy vào?”

Ông ta cười khổ một tiếng, "Anh cho rằng tôi nguyện ý sao?”

“Đây rốt cuộc là đại tiểu thư nhà ai? Không đi ăn chơi, chạy tới chơi thí nghiệm làm gì? Làm không tốt sẽ xảy ra chuyện.”

“Quỷ mới biết, ôi, chỉ có thể chờ lòng hiếu kỳ của cô ấy biến mất thôi.”

Chờ một chút, nhưng chờ một chút chính là ba ngày, mọi người nhẫn nại đều đến cực hạn, "Bọn họ đều chiếm lấy phòng thí nghiệm ba ngày, chúng ta muốn dùng đều không dùng được, chuyện này phải làm sao?”

“Đúng vậy, sở trưởng, việc này cản trở chúng ta làm thí nghiệm, tôi muốn dùng cái máy mới nhập khẩu kia.”

“Chúng ta cùng nhau khiếu nại đi.”

“Cái này...” Sở trưởng có điều băn khoăn.

Nhưng vào lúc này, một người kinh hô, "Sở trưởng, có một chiếc xe quân đội tới.”

Chỉ thấy một chiếc xe tải lớn chạy vào, dừng lại trước mặt tòa nhà thí nghiệm, cửa xe vừa mở ra, ào ào kéo xuống một đám quân nhân vũ trang hạng nặng.

Một người to gan lại gần, "Đây là chuyện gì xảy ra?”

Quân nhân nhìn không chớp mắt, "Phụng mệnh chấp hành nhiệm vụ bí mật, người không liên quan đều tránh đi.”

Sở trưởng chạy như bay tới, xa xa nhìn thấy mấy cái rương từ trong lầu chuyển ra, không khỏi nóng nảy, "Dừng tay, các người không thể chuyển đồ, không có tôi cho phép, từng cọng cây ngọn cỏ nơi này đều không thể lấy đi." Sao còn muốn lấy đồ của viện bọn họ? Như vậy là rất quá đáng.

“Là vật liệu mới nghiên cứu.” Cố Vân Khê đeo khẩu trang đi ra, đưa danh sách trong tay tới trước mặt ông ta, "Vật liệu tôi sử dụng ba ngày nay đều đã liệt kê ra, ngài cứ tìm bộ phận có liên quan để thương lượng.”

Sở trưởng sững sờ nhìn danh sách, rất nhiều vật liệu quen mắt, mà đáy lòng cũng hiện lên một suy nghĩ cổ quái, "Không phải là muốn những vật liệu trên này chứ, lấy trình độ kỹ thuật hiện tại của chúng ta thì vẫn chưa được…”

“Làm xong rồi, tôi đã làm kiểm tra sơ bộ, các chỉ tiêu đều đạt tới.” Cố Vân Khê hất cằm, "Nếu ngài muốn xem, phải ký hiệp nghị bảo mật liên quan.”

Đầu óc Sở trưởng trống rỗng, điều này sao có thể? Không phải cô ấy đến đây để chơi sao?

Ông ta cũng không tin cô có thể làm ra vật liệu mới!

“Được, tôi ký! “

Vật liệu mới sẽ được thử nghiệm và trải qua nhiều lần kiểm nghiệm trước khi đưa vào sản xuất chính thức, cần phải kiểm tra các hạng mục như nhiệt độ cao và thấp, kiểm tra va chạm, kiểm tra độ rung sương mù, kiểm tra tác động cơ học, v.v.

Kết quả kiểm tra cuối cùng khiến Sở trưởng phải trố mắt nhìn thẳng, các số liệu thống kê cho thấy vật liệu thí nghiệm này ưu tú hơn gấp nhiều lần so với các vật liệu đang có sẵn trên thị trường.

“Đây là vật liệu hợp kim?”

“Đúng, vật liệu hợp kim và vật liệu composite polymer. Cường độ chịu lực cao và trọng lượng nhẹ, khả năng chịu chênh lệch nhiệt độ giữa nhiệt độ cao và nhiệt độ thấp đều rất mạnh.” Cố Vân Khê giới thiệu đơn giản một chút, nhưng cô không nói rõ về công dụng của loại vật liệu mới này.

Hai tay Sở trưởng đang không ngừng run rẩy, tâm trạng của ông ta bây giờ cực kỳ kích động và hưng phấn, còn có cảm giác không dám tin vào số liệu trước mắt, tài liệu này xem như một đột phá rất lớn lao, thậm chí là vượt qua khoảng cách của thời đại.

Nhưng chỉ mới vẻn vẹn ba ngày đã làm ra! Còn được xuất phát nghiên cứu từ tay một cô gái.

Mặc dù biết phòng thí nghiệm kia từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô dùng, nhưng vẫn có cảm giác không chân thật.

“Là cô tự mình nghiên cứu ra nó?”

Cố Vân Khê cầm tài liệu lên xem, lật đi lật lại, không tệ không tệ, có thể tiếp tục bước tiếp theo rồi.

Đây không phải là bước khó khăn nhất, viết chương trình và con chip phía sau mới là hai thứ mấu chốt quyết định kết quả nghiên cứu.

“Đúng vậy, cũng không có gì quá khó khăn.”

Sở trưởng: “......” thật đau tim.

“Vậy cô...tại sao ngay từ đầu lại không biết dùng dụng cụ phòng thí nghiệm?” Mà biểu hiện như một người ngoài nghề, chưa từng tiếp xúc với những dụng cụ chuyên nghiệp đó.

Cố Vân Khê cuối cùng cũng quay đầu nhìn ông một cái, thấy tâm tình ông cực kỳ kích động, sợ ông lại xảy ra chuyện gì nên vội vàng bổ sung một câu: “Thiết bị phòng thí nghiệm trong nhà tôi không giống với bên này, tôi cần làm quen trước đã.”

“Trong nhà cô còn có phòng thí nghiệm cá nhân?” Sở trưởng lại một lần nữa há hốc mồm kinh ngạc, đây là con cái nhà ai vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play