Lúc này Đại lãnh đạo nghiêm túc hỏi, "Cố Vân Khê, cháu biết các nước Âu Mỹ đều đang gia tăng cường độ nghiên cứu máy bay không người lái sao?"

Từ nước ngoài truyền đến tin tức như vậy, lúc bọn họ đang thảo luận kịch liệt, bỗng nhiên nhìn thấy trong báo cáo của Cố Vân Khê nhắc tới máy bay không người lái.

Được, trước không thảo luận, cứ xách người tới, chính tai nghe một chút kiến giải của cô, tiểu nha đầu này cực kỳ nhạy bén, có kiến giải không tầm thường.

“Không biết.” Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, "Nhưng chấu nghĩ, là bởi vì chiến tranh vùng Vịnh.”

Ba người nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt.

“Sự nhảy bén của cháu không giống một đứa trẻ.”

Cô gái này có một sự nhạy bén không tầm thường đối với thế cục, còn có tính tiên tri rất mạnh, đây mới là chỗ bọn họ coi trọng nhất.

Cố Vân Khê vỗ vỗ n.g.ự.c mình, "Tin cháu đi, trẻ con mới nhạy bén nhất.”

Lãnh đạo không khỏi bật cười, một đến mốt tá trẻ con như vậy đi, không, càng nhiều càng tốt.

“Cố Vân Khê, báo cáo lần trước tôi đã xem rồi, nhưng rất sơ lược, vậy quy củ lần này, viết một bài luận văn tám ngàn chữ.”

Cố Vân Khê ôm đầu kêu thảm thiết, lại tám ngàn chữ luận văn!

“Nếu luận văn có thể thiếu một nửa chữ, cháu có thể làm cái khác.”

Lãnh đạo sửng sốt một hồi, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi ý, lập tức kích động nói, "Chẳng lẽ cháu còn có thể làm máy bay không người lái?"

Mọi người trong phòng đồng loạt nhìn qua, không khí lập tức căng thẳng.

Cố Vân Khê không chắc lắm, cô đã từng mua máy bay không người lái thương mại, cũng xuất phát từ tò mò nghiên cứu qua một thời gian.

Tuy nhiên, công nghệ qua hàng thập kỷ. Động cơ, mô-đun, radar, chương trình nguồn mở, hệ thống điều khiển bay, v.v., tất cả đều không thể theo kịp.

Còn có vật liệu nhẹ, trước mắt cũng chưa đạt tiêu chuẩn.

Đây không phải chuyện nhất thời là có thể giải quyết được.

“Trên phương diện vật liệu đầy đủ, có thể thử làm một chiếc máy bay không người lái đơn giản nhất, xoi như nhập môn.” Cái này hẳn là không khí, cô cũng không thể xác định.

“Tôi có thể hỗ trợ.” Tề Thiệu thản nhiên nói, "Chỉ cần có khái niệm cụ thể, thì vẫn có thể.”

Đây tuyệt đối là kinh hỉ ngoài ý muốn, ba người trao đổi ánh mắt, lãnh đạo khẽ gật đầu, "Cố Vân Khê, cháu viết danh sách đi, tôi cho người đi vơ vét.” Đây là muốn tập hợp lực lượng toàn quốc sao? Cố Vân Khê vui vẻ đồng ý, còn nói: "Nếu có máy khắc quang và siêu máy tính, xác suất thành công càng lớn.”

"Bởi vì phần cốt lõi nhất của máy bay không người lái là hệ thống điều khiển bay, đòi hỏi độ chính xác cao hơn đối với máy tính điều khiển bay, thuật toán điều khiển này đặc biệt phức tạp..."

Lãnh đạo nghĩ nghĩ, "Trong nước có mấy cái siêu máy tính, có thể mượn dùng, cháu cần tài nguyên gì thì cứ việc mở miệng, muốn người cũng được, nhưng máy khắc quang này..."

Rốt cục đến phiên Hoắc Vân Sơn nói, "Bên phía Thâm Thành, ngày nào tôi cũng thúc giục, tranh thủ làm máy khắc quang sớm một chút.”

Cố Vân Khê có thêm mấy phần tin tưởng, "Vậy được, tôi vẽ bản vẽ trước, anh tìm người làm mô hình, trình tự và hệ thống thì chúng tôi sẽ làm.”

Mấy khối phức tạp nhất đều bao hết, làm mô hình ngược lại đơn giản nhất.

“Được.”

Lãnh đạo gửi gắm kỳ vọng vào Cố Vân Khê, "Cố Vân Khê, cháu có yêu cầu gì cứ việc nói, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp thỏa mãn.”

Cố Vân Khê nghĩ nghĩ, "Vậy cháu đưa ra một yêu cầu.” .

||||| Truyện đề cử: Kiếm Vực Vô Địch |||||

“Chsau nói đi.”

Cố Vân Khê chớp chớp mắt, "Thân thể cháukhông tốt, ăn uống thanh đạm, muốn có đầu bếp riêng, được không? Cháu sẽ tự bỏ tiền.”

Thần sắc Hoắc Vân Sơn cứng đờ, đã nói để anh giải quyết như cô còn không chịu tin?

Cố chấp với mỹ thực như vậy, thật sự tốt sao?

Lãnh đạo cười ha ha, lúc này mới giống như một cô bé bình thường, có nhu cầu liền chuyện tốt, vô dục vô cầu ngược lại phải lo lắng.

Ham muốn ăn uống mà, đó là việc nhỏ đơn giản nhất.

“Cái này dễ rồi, tôi chọn đầu bếp giỏi tới nấu ăn cho hai ngươi. Vân Sơn, để ông nội cậu bắt mạch cho Cố Vân Khê và Tề Thiệu, nên trị thì trị, nên điều trị thì điều trị, thân thể là quan trọng nhất.”

Vẻ mặt Hoắc Vân Sơn một lời khó nói hết, Cố Vân Khê này, thật sự là dũng cảm, cái gì cũng dám nói.

“Được rồi, tiểu Khê vẫn luôn uống thuốc do ông nội tôi kê, từ nhỏ cô ấy đã ăn uống không cân đối, cần từ từ điều trị.”

“Tề Thiệu thì thời gian trước bị trọng thương, vừa khỏi hẳn, quả thật phải kiểm tra một chút.”

Lãnh đạo có chút đau lòng, đây đều là bảo bối sống, phải cống hiến thật lâu cho việc xây dựng quốc gia, phải tìm thêm mấy quốc y điều trị thân thể cho bọn họ.

Bọn họ đều bề bộn nhiều việc, lại hàn huyên vài câu đã bị thư ký thúc giục rời đi, chạy tới hành trình kế tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play