Lão thái thái có thể làm sao bây giờ? Bà còn sợ con trai bị Long Đầu lão đại làm hại. "Thật sự không phải muốn bắt hắn?"

“Chúng ta cũng không phải Canh sát.”Cố Vân Khê ha hả cười, "Bắt hắn làm gì? Lãng phí lương thực của chúng tôi sao?

Hoắc Vân Sơn im lặng, kỳ thật, bọn họ đã bắt đầu động thủ, từ trên người bọn bắt cóc xé ra một lỗ hổng, rửa sạch một phần sâu mọt bên trong.

Nếu người bên trong không bật đèn xanh thì làm sao bọn người buôn lậu có thể thành công được?

Một số thậm chí còn công khai mang vào từ hải quan.

Mà thủ lĩnh tập đoàn đều ở HK, hai nơi không có điều lệ dẫn độ, cho dù sự việc xảy ra cũng không sợ.

Lão thái thái ôm bụng, "Tôi muốn đi WC, mau mau, WC ở đâu?"

Hoắc Vân Sơn dẫn người đến cửa nhà vệ sinh, bà lão chạy như bay vào.

Chờ lúc bà tâ chân mềm nhũn đi ra, Tề Thiệu đẫ đến điện thoại đến, lúc này đây, lão thái thái không dám do dự, cẩn thận từng li từng tí gọi một cuộc điện thoại.

“Mẹ.”

"A Lãng, mẹ bị người bắt...A, không, là mời tới làm khách, bọn họ yêu cầu dùng máy tính siêu cấp cùng...Cái gì máy khắc quang để trao đổi..."

Có Hoắc Vân Sơn nhìn chằm chằm, Tề Thiệu kéo Cố Vân Khê qua một bên, "Vừa rồi là thuốc gì? Ở đâu ra?”

Cố Vân Khê cười híp mắt nói, "Là thầu dầu, chuyên trị táo bón, thành phần thuốc Đông y không có tác dụng phụ gì, ông ngoại bảo anh họ mang cho tôi, vừa hay có thể dùng cho bà ta.”

Tề Thiệu:...

Cố Vân Khê nhíu mày, "Anh thật sự cho rằng tôi là tiểu tiên nữ không ăn khói lửa nhân gian?”

Cô cũng là phàm phu tục tử ăn ngũ cốc hoa màu, cũng sẽ ị, sinh bệnh.

Tề Thiệu không phải ý này, "Là không ăn cơm đàng hoàng sao?”

Cố Vân Khê nhìn thấy ánh mắt đau lòng của hắn, sửng sốt một chút, giọng nói mềm nhũn, "Thể chất tôi yếu, dạ dày cũng không tốt, ông ngoại đã điều trị thân thể cho tôi, nhưng, đây không phải là nhất thời có thể khỏi.”

Đây là nguyên nhân từ nhỏ ăn uống mất cân đối, ăn ít uống ít.

Tề Thiệu càng đau lòng, ôm lấy cô, "Nếu như khi còn bé quen biết em thì tốt rồi, mỗi ngày tôi sẽ mang đồ ăn ngon và đồ ăn vặt cho em, nuôi em trắng trẻo mập mạp, khỏe mạnh.”

Hắn có thể chăm sóc cô, bảo vệ cô lớn lên, không cho bất luận kẻ nào khi dễ cô.

Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, "Béo thì thôi đi, bây giờ tôi cũng rất tốt.”

Nhưng vào lúc này, chuông điện thoại vang lên, hai người không hẹn mà cùng cúi đầu. Tề Thiệu nhíu mày, "Là Trần Sơn, xem ra là nhận được fax rồi.”

Lão đại Trần Sơn, lấy tâm ngoan thủ lạt mà nổi danh, thủ đoạn cực kỳ lợi hại, lấy mươi năm sáng lập một tập đoàn buôn lậu khổng lồ.

Hắn nhận điện thoại, lười biếng mở miệng, "Alo, vị nào?”

Đối phương cố nén lửa giận, "Nói, cậu là ai? Rốt cuộc là ai?”

“Thấy fax rồi? Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, con trai ông đang ở trong tay tôi, nói chuyện khách khí một chút.”

Trần Sơn trầm mặc thật lâu, "Cậu muốn cái gì? Tiền? Quyền? Những thứ này tôi đều có thể cho cậu.”

Tề Thiệu nhìn về phía A Phong đang ngồi ngẩn người dưới đất, vẻ mặt xám xịt, cảm giác trời sắp sập xuống.

"Ông có muốn nói chuyện với con trai mình không?"

Trần Sơn theo bản năng cự tuyệt, sau đó, phản ứng lại, thanh âm mạnh mẽ cất cao, "Cậu...cậu nói với nó rồi?”

Thần sắc Tề Thiệu nhàn nhạt, "Đã nói rồi, tôi nghĩ, hắn có quyền biết chân tướng.”

Trần Sơn tức giận đến chửi thề qua điện thoại, ân cần thăm hỏi cả nhà Tề Thiệu.

Tề Thiệu cũng không quan tâm, hắn ấn nút loa, đi tới bên cạnh A Phong, "A Phong, nghe giọng cha ruột của cậu đi.”

Thanh âm của đối phương dừng lại.

Con mắt A Phong hồng hồng, lớn tiếng ồn ào, "Tất cả đều là giả, ông không phải cha ruột của tôi, hắn đang gạt tôi, đúng không?"

Đối phương trầm mặc vài giây, "Đúng, tôi căn bản không có con trai.”

A Phong tràn đầy hy vọng nhìn về phía Tề Thiệu, nghe chưa, hiểu lầm rồi!!

Tề Thiệu nhìn người thanh niên ngây thơ này, cậu ta được bảo vệ quá tốt.

"Vậy để tôi trực tiếp nói chuyện với cha mẹ nuôi của cậu, để xem bọn họ sẽ có phản ứng gì đây?”

Sắc mặt A Phong trắng bệch, liều mạng lắc đầu, "Không cần, không thể.”

Cậu không phải không tin, mà là không muốn tin.

Một khi tin tưởng, vậy mười tám năm qua của cậu liền sẽ sụp đổ.

“Đầu năm nay có DNA giám định m.á.u mủ, kiểm tra một chút sẽ biết thật giả.”Tề Thiệu không có bao nhiêu đồng cảm, trong mắt hắn, cha nợ con trả cũng không có tật xấu.

Mười tám năm bình an vui vẻ mà A Phong hưởng thụ, là trộm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play