Sau câu nói của cha Trần, áp lực đã đổ lên đầu Trần Chấn Hoa, đối mặt với ánh mắt của vợ mới cưới và cha mẹ vợ, da đầu Trần Chấn Hoa tê dại, lắp bắp:
“Chị Khê, cha vợ anh uống nhiều rồi, em đừng so đo với ông ấy.”
“Còn chưa khai tiệc, sao có thể uống nhiều?”
Ngô Phương Phương không nghĩ chồng cô vậy mà lựa chọn bảo vệ Cố Vân Khê, tức giận đến méo miệng:
"Trần Chấn Hoa, anh nói cái gì? Anh đây là không muốn kết hôn với tôi đúng không? Phải rồi, trong lòng cha anh người vợ tốt nhất được chọn cho anh là Cố Vân Thải, còn tôi chỉ là người anh lựa chọn sau cùng vì không có được cô ta, vậy anh đi mà cưới cô ta đi.”
Cố Vân Thải không dám tin vào tai mình, bối rối ngẩng đầu, sao đang hóng hớt chuyện nhà người ta mà vấn đề lại nhảy đến trên đầu cô rồi?
Anh em Cố gia sợ ngây người, bốn mặt nhìn nhau, tình huống này là thế nào?
Cố Hải Triều là khiếp sợ nhất, anh thật sự không biết, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe cha Trần nhắc tới một chữ.
Cố Vân Khê cuối cùng cũng hiểu được địch ý của cô dâu đối với chị gái từ đâu mà có, đây là chuyện vớ vẩn gì vậy?
Mặt Trần Chấn Hoa tái mét, mẹ tôi ơi, thế này là sao? Đúng là lúc đầu ba hắn có ý này, hắn cũng thích tính tình mềm mỏng của Cố Vân Thải, muốn hai nhà thân càng thêm thân, quan hệ càng thêm chặt chẽ.
Nhưng, hắn và Cố Vân Thải không có liên lạc thân thiết.
"Em đừng nói bậy, cha coi A Thải và Tiểu Khê là con gái ruột, anh xem các cô ấy là em gái ruột, sao cả ngày em cứ nghĩ lung tung thế?”
Cha Trần cau mày, nói thật, ông không thích đứa con dâu này, không biết quan sát còn dễ bị người ngoài dắt mũi, nhưng con trai cứ liên tục xin xỏ làm ông phải chấp thuận.
Ông tôn trọng lựa chọn của con trai, cũng đã để hôn sự này có thể diện lớn nhất.
“Ông thông gia, nếu hai người không muốn kết hôn, không cần phải viện cớ nhiều như vậy, tôi cũng không phải người keo kiệt, sính lễ trả lại một nửa là được.”
Khách khứa trợn mắt há hốc mồm, hôn lễ này không tổ chức? Bọn họ đi vô số buổi tiệc, nhưng lần này là thái quá nhất!
“Em đang mang thai con của anh, Trần Chấn Hoa, anh không muốn chịu trách nhiệm sao?”Cô dâu vỗ về bụng, mắt ngấn lệ, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh là kẻ phụ bạc.”
Oa a, càng kinh khủng hơn, lên xe mới mua vé a. Trần Chấn Hoa là thật lòng thích cô, trong bụng cô lại có cốt nhục của hắn, làm sao có thể buông bỏ? Phải quay sang nhẹ giọng cầu xin cha Trần.
Cha Trần thở dài một hơi, chuyện đã tới nước này, còn làm gì được?
Hai bên đều nhường một bước, hôn lễ vẫn tiếp tục, nhưng trong lòng có hiềm khích hay không, chỉ có bản thân họ rõ ràng nhất.
Trên sân khấu đang cử hành hôn lễ, dưới sân khấu Cố Vân Thải đối mặt với đủ loại ánh mắt khác thường đang đậu lên người, cô rất xấu hổ, rất muốn rời khỏi đây.
Nhưng Cố Vân Khê lôi kéo cô không buông: “Càng như vậy càng không thể đi, chúng ta cứ thoải mái ăn tiệc, chị, trường hợp này sao được coi là chuyện kinh thiên động địa chứ, nó có là gì?"
“Không sai, chúng ta không phải người có lỗi, sao phải bỏ đi.”Cố Hải Ba nói đến hợp lý hợp tình.
Cố Hải Triều nhẹ giọng nói: “A Thải, sau này em phải bước ra xã hội làm ăn, đây là bài học đầu tiên phải học, da mặt phải dày, tâm lý phải vững, không thể để tin đồn, ác ý bên ngoài làm xao lãng tâm trí.”
Cố Vân Thải như có điều suy nghĩ.
Chờ hôn lễ kết thúc, thời gian khai tiệc đến, Cố Hải Triều chủ động mang theo em trai em gái đến.
“Cha Trần, không phải Tiểu Khê không muốn, là không có thời gian, nó phải ra nước ngoài du học, vừa nhận visa là đi ngay.”
Cha Trần kinh ngạc: “Cái gì? Sao bỗng nhiên nhanh vậy?”
Cố Hải Triều mỉm cười: “Vừa hay có được cơ hội này, trường đại học chính quy nguyện ý tài trợ học bổng toàn phần, chúng con đều ủng hộ em ấy ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.”
Đứa nhỏ này tiến bộ thật lớn, đối nhân xử thế đều không giống nhau, thoát thai hoán cốt, điều này làm cha Trần hâm mộ không thôi, con trai nhà mình không khôn khéo bằng một góc của anh.
“Được được được, cha biết Tiểu Khê là người có tiền đồ, việc học quan trọng.”
Mẹ của cô dâu đứng ở một bên bỗng nhiên mở miệng: “Tôi nghe nói rất nhiều người ra nước ngoài học một trường đại học không mấy tiếng tăm, kiếm đại một tấm bằng tốt nghiệp, Cố Vân Khê, cháu học trường nào?”
Bà cô này là nuốt không trôi cục tức bị sỉ nhục ban nãy, muốn bới lông tìm vết đây mà.
Nhưng tiếc cho bà ta chọn nhầm đối tượng, hoàn toàn không biết gì về lực sát thương từ cái miệng nhỏ của Cố Vân Khê.
Cố Vân Khê thản nhiên nói: “Massachusetts Institute of Technology.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT