Cố Hải Ba nghe vậy nhất thời hưng phấn, nói: "Ý tưởng này không tồi, xem ra sản phẩm mới của chúng ta sắp ra lò rồi nha.”

“Cái này cũng có thể đi!”

Cố Vân Khê không nói hai lời liền lấy giấy bút ra, bắt đầu vẽ bản thiết kế.

Mọi người cũng không nói chuyện phiếm nữa, lẳng lặng nhìn cô làm việc, không dám cắt đứt suy nghĩ của cô.

Cố Hải Triều cầm lấy cây quạt trong tay Cố Vân Thải, quạt cho hai em gái của mình. Thời tiết này quả thật nóng đến hư người, hơi động một chút liền một thân mồ hôi.

Đợi khi đến nơi tổ chức tiệc cưới, bản vẽ của Cố Vân Khê đã vẽ xong một nửa, chỉ chờ điền vào số liệu kích thước thôi.

Hôn lễ được tổ chức tại một nhà hàng nhỏ, trước cửa đặt một tấm bảng thật to, đám hỏi Trần Ngô.

Anh em Cố gia một đường đi thẳng lên lầu hai, ở cửa phòng tiệc đã thấy được cha Trần, nên tiến đến chào hỏi.

“Chú Trần.”

Cha Trần tươi cười chào hỏi: "Hải Triều, các con cuối cùng đã tới. Tiểu Khê, chú Trần đã lâu không gặp con, bọn con uống xong rượu mừng thì cũng đừng vội đi, ở lại chúng ta tâm sự một chút."

“Được.”Cố Vân Khê cười híp mắt gật đầu.

Đứng ở bên cạnh ông là một cặp vợ chồng già, trên tay đeo nhẫn vàng, trên cổ cũng đeo vòng vàng lớn, đúng là bộ dáng của nhà giàu mới nổi: "Thông gia, giới thiệu một chút đi.”

Ông Trần long trọng giới thiệu: "Đây là Cố Hải Triều, ông chủ công ty điện tử Tứ Hải, đây là em trai em gái cậu ấy.”

“Còn đây là thông gia của tôi, lão Ngô, hai người gọi chú Ngô thím Ngô là được.”

Lão Ngô tươi cười khả ái, nói: "Đây chính là học trò tâm đắc nhất của ông sao? Quả nhiên là tốt nha. Cậu đã lập gia đình chưa?”

Loại chuyện này Cố Hải Triều cũng đã gặp rất nhiều, sớm đã không còn ngại ngùng như lúc trước nữa, tự nhiên nói với ông Ngô: "Tôi trước kia đã từng thề rằng, trước khi các em của tôi còn chưa trưởng thành, tôi sẽ không nghĩ đến chuyện lập gia đình.”

Anh ở tuổi này chính là thời điểm tốt để làm nên sự nghiệp, kết hôn cái gì chứ? Lão Ngô vẻ mặt không tán thành, nói: “Người đời có câu: ‘Nam đại đương hôn, nữ đại đương gả’, đây vốn là đạo lý thường tình. Cậu nếu sớm lập gia đình sinh con dưỡng cái, thì mới là báo hiếu cho cha mẹ.”

Những lời này còn bình thường, nhưng sau đó ông lại nói: "Em trai em gái của cậu phàm là có chút lương tâm, cũng sẽ không nguyện ý để cậu bỏ lỡ tuổi trẻ này, sống đơn độc đến bây giờ.”

Lời này sao có chút không đúng lắm? Giọng điệu ông ta dạy dỗ người khác như vậy, làm cho người ta nghe được không khỏi có chút khó chịu.

Cố Vân Khê ngẩng đầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta một cái, cô thầm nghĩ, cũng không biết cô dâu bên trong là dạng gì.

Được rồi, đây là ngày vui của người ta, cô phải khiêm tốn, khiêm tốn, không được làm ầm ĩ. Mấy anh em bọn họ bên cạnh đều làm như không nghe thấy, lơ ông ta đi.

Lão Ngô còn đang lải nhải, còn tự cho mình là trưởng bối, "Mấy người các người nói gì đi chứ, để cho anh của các người yên tâm đi lập gia đình, đâu thể cứ thế mãi được.”

Cố Hải Ba không nhịn được sút nữa đã chửi lên, ông ta đây là cảnh sát Thái Bình Dương sao? Quản nhiều như vậy.

“Anh trai cháu năm nay mới 19, còn chưa đủ tuổi để kết hôn, gấp cái gì chứ.”

“Đến lúc đó, cô gái tốt đã bị cướp sạch rồi, các cậu à, vẫn còn nhỏ tuổi nên không hiểu những thứ này.”Lão Ngô ôm đồm, vỗ n.g.ự.c nói, cam đoan nói: “Tôi sẽ giúp Hải Triều tìm một đối tượng tốt.”

Được, đến bây giờ mọi người còn có cái gì không hiểu nữa chứ. Đây là có người cũng đang để ý đến hôn sự của Cố Hải Triều. Nói sao đây, nếu muốn trách thì hãy trách là do điều kiện của Cố Hải Triều quá tốt, bọn họ đều muốn dính chặt vào anh để hưởng chút lợi thôi.

Đây không phải là người đầu tiên và cũng không phải là người cuối cùng nói về vấn đề này.

Thấy tình huống như vậy, chú Trần nhảy ra hòa giải, cười nói: "Ha ha, không cần không cần, Hải Triều từ trước đến nay cũng không thiếu người ái mộ. Người trẻ tuổi bây giờ đều thích tự do yêu đương hơn, nếu là duyên, chúng ta muốn ngăn cũng ngăn không được.”

“Lời cũng không thể nói vậy được, loại chuyện này vẫn phải do trưởng bối làm chủ......”

Cố Vân Khê có chút không kiên nhẫn, nói: "Nóng quá.”

Chú Trần cũng không để ý có đắc tội thông gia hay không, lập tức lấy ra một cái chìa khóa, "Tiểu Khê, A Thải, các con đi vào phòng 209 nghỉ ngơi, bên trong có quạt trần lớn, rất mát. Hải Triều, Hải Ba, hôm nay các cháu giúp chú chiêu đãi khách đi.”

“Được rồi.”

“Thông gia, phòng 209 ông cố tình chuẩn bị cho bọn họ sao, xem ra ông cũng rất thương anh em họ.”

“Tôi không có con gái, nên từ trước tới nay đều coi Tiểu Khê và A Thải là con gái ruột.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play