Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, Tề lão gia đã từng nói tâm tính thủ đoạn của người này chỉ là những thủ đoạn mèo cào, trò mua vui cho thế gia bọn họ mà thôi. Đáng tiếc những đời thứ hai quá tầm thường, không nhìn ra được. Ngụy tổng cũng từng thừa nhận như vậy, ông hay nói, những đứa con của ông không có tố chất, nên chỉ có thể hy vọng vào đám cháu đời sau này thôi.

"Vậy là tốt rồi. Ngài cũng biết, nếu trong nhà có người từng bị đi tù, tức là đã có vết nhơ, đời tư không trong sạch. Trong ba đời dòng họ đó sẽ không được khảo công, không được tham gia quân ngũ, những con đường thăng quan tiến chức trong bộ máy nhà nước đều bị chặn kín, không thể làm gì khác đươc."

Ngụy tổng lúc này cũng đã ý thức được điều gì, trong nháy mắt bỗng trở nên nghiêm túc: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn cháu.”

Lúc trước, vợ ông còn nói nếu Cố Như có thể được bồi dưỡng tốt, thì có thể cho cô ta làm cháu dâu nhà mình. Cháu trai ông nếu đã không có năng lực, thì cứ cưới cho nó một người vợ có khả năng là được.

Bây giờ ngẫm lại, Cố Như tuổi còn nhỏ như vậy, mà đã có thể cùng với người ngoại quốc kia tới lui liên lạc, chỉ sợ cô ta đã sớm đem người Ngụy gia của ông đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Cố Như ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ đến Cố Vân Khê không dùng vũ lực, cũng không trực tiếp khai chiến mà cô sẽ trực tiếp cắt đứt đường lui, khiến cho cô ta không còn chỗ dựa nữa.

Nếu như không có Ngụy gia chống lưng, gia thế của cô ta thì không trong sạch, lý lịch cá nhân cũng không trong sạch. Một đứa con gái không có bằng cấp như cô ta thì làm sao có đường sống nữa đây?

Cố Vân Khê một chút cũng không muốn nhân từ. Cô ta vốn có một cơ hội tốt đến như vậy, chỉ cần cô ta dựa vào Ngụy gia là sẽ được hưởng một nền giáo dục tốt nhất, ra trường còn có thể kiếm được một công việc tốt, trong tương lai cũng sẽ tìm được một đối tượng phù hợp với mình, cả đời đều an an ổn ổn sống qua ngày. Nhưng tất cả là do cô ta không biết quý trọng, nhất định phải đến nhà bọn họ gây chuyện thi phi.

“Vậy ngài có biết, Cố Như có qua lại với thủ lĩnh băng đảng nhập cư trái phép xuyên quốc gia không?”

Trước mắt Cố Như từng đợt biến thành màu đen, cô ta điên cuồng giãy dụa, la hét nói: "Tôi không có, Cố Vân Khê, tại sao cô lại hãm hại tôi như vậy?”

Tội danh này quá lớn, cô ta không thể nhận, mà nếu có, lại càng không dám nhận. Vì vậy bây giờ cô ta chỉ có thể đánh cược Cố Vân Khê không có chứng cứ cho chuyện này, cô chỉ là đang nói mò.

Cố Vân Khê lười biếng liếc cô ta một cái, nếu ngay từ đầu cô ta đã dám làm thì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để bị trả thù.

“Bộ phận xuất nhập cảnh đang điều tra Cố Như và những người có liên quan, trên thực tế, Ngụy gia của ngài cũng nằm trong danh sách bị thẩm tra.” Lời nói của cô tựa như một tảng đá lớn bị ném xuống mặt sông yên tĩnh, b.ắ.n lên vô số bọt sóng. Trong điện thoại lúc này cũng truyền đến tiếng hít từng ngụm khí lạnh của Ngụy tổng.

Cố Như rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là tuyệt vọng, cái gì gọi là vô lực.

"Đều là giả, ông nội, Cố Vân Khê hận cháu, cô ta muốn hủy hoại cháu. Cô ta ăn nói bừa bãi như vậy, cháu muốn kiện cô ta!”

“Câm miệng.”Ngụy tổng gầm lên: “Tiểu thư Cố Vân Khê, cháu dám cam đoan với tôi toàn bộ lời này đều là thật sao?”

“Tất nhiên là thât. Ngụy gia của ngài thật sự một chút cũng không điều tra lai lịch của cô ta sao? Như vậy thì rất không tốt nha.”

Ngụy tổng lúc trước cũng đã điều tra, nhưng mọi thứ vẫn bình thường. Ánh mắt ông ấy dần lạnh xuống, rốt cuộc điều tra này đã có ai động tay động chân vào bản báo cáo này?

“Tôi chỉ là không nghĩ tới. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, tôi không nghĩ sẽ gây ra sóng gió gì.”

Trong quá trình làm ăn lớn không có khả năng sẽ luôn luôn sạch sẽ, đâu đó cũng sẽ xuất hiện một ít khu vực màu xám. Bình thường không tra ra còn tốt, vừa tra ra...... liền có phiền toái.

Nghe được câu nói của Ngụy tổng trong điện thoại truyền đến, Cố Như liền biết mình xong rồi. Ngụy gia đây là muốn vứt bỏ cô ta.

Nhưng, Cố Vân Khê vẫn chưa dừng lại: "Vậy ông có biết…”

Cô vẫn chưa xong sao? Cố Như đã muốn điên rồi, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh chỉ muốn xông tới, nhưng cô ta lại không thể tới gần Cố Vân Khê được.

“Cố Vân Khê, đủ rồi, không phải cô muốn tôi c.h.ế.t sao? Tôi c.h.ế.t cho cô xem.”

Cô ta cầm lấy con d.a.o gọt hoa quả trên bàn nhắm ngay vào cổ mình, không khí trong phòng nhất thời biến đổi, tất cả mọi người hiện tại đều rất khẩn trương.

Chỉ có Cố Vân Khê vẫn lạnh lùng nhìn cô ta:"Chết đi, nếu tôi chớp mắt một cái, mà cô đã c.h.ế.t thì coi như tôi thua cô. Từ trước đến giờ Cố Vân Khê tôi đối với người c.h.ế.t vô cùng khoan dung. Chỉ cần cô c.h.ế.t đi tất cả mọi chuyện đều được xóa bỏ, tôi còn sẽ cho người giúp nhà các người chôn cất cô đàng hoàng. Tôi nói được thì sẽ làm được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play