Nội dung của di thư chính là trách Cố Vân Thải không chịu giúp đỡ anh em bọn họ, còn cố ý kích thích bọn họ, cho nên hắn mới muốn tìm cái chết.
Cảnh sát vẫn điều tra theo thường lệ, Cố Vân Thải kể lại toàn bộ quá trình, còn cung cấp nhân chứng tại hiện trường lúc đó.
Cô không thẹn với lương tâm, nhưng sự tình hiện tại có liên quan đến mạng người, cho nên tâm tình của cô vẫn rất nặng nề, hắn làm sao có thể nghĩ không thông như vậy? Mỗi người trên đời này chỉ có một lần được sống thôi.
Cảnh sát vội vàng rời đi, nhưng không biết làm sao những tin tức này lại bị truyền ra ngoài.
Bất kể Cố Vân Thải đi đâu, đều có người chỉ trỏ cô, giống như cô là hung thủ g.i.ế.c người, tâm địa ngoan độc vậy.
Mặc kệ anh em Cố gia giải thích như thế nào, tất cả mọi người không tin, chỉ tin tưởng những gì mình nghe được.
Trong cuốn sách "Đám ô hợp”có nói: Đại chúng không có khả năng phân biệt, cho nên không thể phán đoán được đâu là thật đâu là giả, rất nhiều quan điểm dù không được cân nhắc, nhưng vẫn có thể dễ dàng được phổ biến tán thành.
Thậm chí có người còn khuyên anh em Cố gia, mau đi chuộc tội! Mau đi đến bệnh viện chăm sóc bệnh nhân, cầu xin đối phương tha thứ, sau đó mang người ta về nhà chăm sóc, nuôi dưỡng.
Điều này khiến Cố Hải Triều rất tức giận, nói đùa sao, bọn họ mới là người bị hại, mới là người vô tội.
Cầu tha thứ cái rắm, em gái anh thì có tội tình gì chứ?
Còn kêu bọn họ mang về nhà nuôi dưỡng, cho dù là kiếp sau cũng không có khả năng đó, anh tuyệt đối sẽ không nuôi con giùm kẻ thù.
Vì những chuyện như vậy, người mắng gia đình bọn họ ngày càng nhiều, thậm chí còn có người đem phân giội ở trước cửa nhà bọn họ.
Cố Hải Triều không quen với bọn họ, nên đã báo cảnh sát bắt ngay tại chỗ, nhưng với những loại người này, cho dù có tra ra, nhiều lắm cũng chỉ bị phê bình vài câu.
Đối mặt cục diện như vậy, Cố Hải Triều rốt cục ý thức được mình phạm vào một sai lầm, không sớm nghe theo Tiểu Khê nói đổi sang một căn nhà lớn có chất lượng an ninh cao hơn.
Anh cắn chặt răng, đem em trai cùng em gái đi đến ở ký túc xá của nhà xưởng. Nhà xưởng dù sao cũng là địa bàn của anh, anh cũng đã đặc biệt hạ lệnh cấm, không cho bất kỳ ai thảo luận vấn đề này, nếu có người không phục thì có thể từ chức bất cứ lúc nào.
Tuy miệng đã bị bịt kín, nhưng ánh mắt khác thường của mọi người vẫn tạo thành áp lực cực lớn đối với Cố Vân Thải, khiến cô ăn cũng ăn không trôi, ngủ cũng ngủ không yên. Lúc này, không tới vài ngày vành mắt Cố Vân Thải đã đen như gấu trúc, cô cũng thường xuyên ngồi trên sân thượng đến ngẩn người.
Cố Hải Triều đau lòng không thôi, "A Thải, nếu không, em đến Thâm Thành nghỉ ngơi một thời gian đi?”
Tránh xa những nơi thị phi, những lời đồn đãi vô căn cứ này, thời gian dài sẽ tốt hơn.
“Em sẽ không đi.”Tính tình Cố Vân Thải cũng rất cứng rắn.
Nếu cô cứ rời đi như vậy, thì ở trong mắt người khác chính là sợ tội chạy trốn. Cô không muốn như vậy! Cô vô tội mà.
Cố Hải Triều lo lắng vỗ vỗ sau lưng cô ấy. Đừng nhìn đứa em gái này của anh bình thường luôn ôn nhu yếu ớt, thật ra trong xương cũng là một người vô cùng mạnh mẽ.
“Vậy em cứ ở ký túc xá nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi.”
Cố Vân Thải ngược lại như được tiếp thêm sức mạnh, kiên định nói: "Anh, anh yên tâm đi, em không sao đâu.”
Nhưng vào lúc này, cửa sân thượng mở ra, Cố Hải Ba đi vào, "Anh, Cố Như tìm tới, nói là Cố Gia Vượng hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm, cô ta không trách chị hai, chỉ hy vọng có thể trò chuyện cùng chỉ hai một chút.”
Cậu cũng đã cố ý đi hỏi thăm một chút, Cố Gia Vượng đúng là uống thuốc chuột tự tử, được người nhà phát hiện đưa đi cấp cứu, di thư cũng được nghiệm chứng đúng là tự tay hắn viết.
Nhưng cậu nghi ngờ phần lớn là do Cố Như xúi giục. Cố Như kia vừa xấu lại vừa ác độc, nhưng chuyện vô lương tâm này cô ta hoàn toàn có thể làm được, nhưng hiện tại cậu không có chứng cứ nên không thể kết luận được.
“Không gặp. "Cố Vân Thải nghẹn một hơi, nói. Cô ta không trách cô sao? Cô đã làm gì sai mà cô ta được quyền trách chứ? Tại sao mọi người đều coi cô là tội phạm vậy hả?
“Vậy để em đuổi cô ta đi.”
Cố Vân Thải ngồi ở sân thượng nhìn về phía cửa chính, chỉ thấy Cố Hải Ba vẻ mặt không kiên nhẫn đuổi người. Cố Như cả người điềm đạm đáng yêu, người bốn phía không rõ sự tình thấy cô ta như vậy nên đã không ngừng chỉ trỏ Cố Hải Ba, tựa hồ như đang trách cậu đã quá tuyệt tình.
Nhưng tâm của Cố Hải Ba vững như sắt, mặc kệ người khác nói thế nào cậu cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.
Cuối cùng, Cố Như không lay chuyển được cậu, nên đã rời đi, ánh mắt cô ta lúc đó cũng đã phiếm hồng trong vô cùng đáng thương.
Không biết nhìn bao lâu, Cố Vân Thải bỗng nhiên nói: "Anh, em muốn đi bày hàng bán ở vỉa hè.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT