Mua đất cũng cần cơ duyên, đất ở trung tâm thành phố không còn để bán, chỉ có thể mua ở vùng ngoại ô, nhưng cơ sở hạ tầng không theo kịp sự tiến bộ và tiện nghi ở trung tâm thành phố, rõ ràng năm đó lúc vừa dọn vào căn nhà này, họ thấy cực kỳ hài lòng, vui mừng vô cùng, còn chưa được bao lâu mà bất tiện đã đến.

Suy nghĩ của con người sẽ theo tầm nhìn mà phát sinh biến hóa, căn phòng rách nát trước kia ở đại tạp viện, họ cũng chịu đựng được như thường.

Hiện tại, phòng lớn như vậy còn ngại nhỏ, không đủ ở.

Cố Vân Thải nhịn không được cười nói: “Đây là chuyện tốt, chứng tỏ nhà chúng ta phát triển đặc biệt tốt.”

“Thật ra, chúng ta có thể mua nhà kiểu Tây cũ, trên đường Nam Dương có rất nhiều, mua về có thể đập bỏ xây dựng lại toàn bộ theo ý thích thì xây, không thể xây thì trang hoàng bên trong.”Cố Hải Ba từ sau khi xem qua căn nhà Tây của em gái, giống như mở ra một thế giới mới.

Cố Hải Triều có kinh nghiệm xã hội hơn bọn họ: “Nhà kiểu Tây không phải chúng ta muốn mua là có thể mua, cần có toàn bộ quyền sở hữu, nhà Tây lưu thông trên thị trường có thể đếm trên đầu ngón tay, căn nhà của Tiểu Khê là tình huống đặc biệt.”

“Vậy chia làm hai hướng xem xét, mua đất và mua nhà kiểu Tây đồng thời tiến hành, có người rao bán thích hợp thì chúng ta nhảy vào.”Cố Hải Ba bĩu môi: "Em thật sự sợ mấy cô mấy bà kia, phiền quá.”

Bọn họ giới thiệu đối tượng cho Cố Hải Triều là nhiều nhất, cha mẹ anh mất sớm, còn trẻ đã có nhà có xưởng, tuổi trẻ tài cao, là con rùa vàng trong mắt rất nhiều người.

Cho dù Cố gia tạm thời nói với bên ngoài không muốn kết hôn, chỉ muốn chuyên tâm sự nghiệp, nhưng người ta không nghe.

Nếu là có thể thu phục đứa con rể giàu như rùa vàng, cả nhà đều không cần lo lắng, một người đắc đạo gà chó thăng thiên, chuyện tốt như vậy tìm đến kiếp nào? Xông lên!

“Cộc cộc.”Tiếng gõ cửa vang lên.

Mặt anh em Cố gia tái mét: “Không phải chứ, lại tới nữa à?”

Nhưng dù thế nào, cũng không thể cự tuyệt người ngoài cửa, trừ phi không muốn ở chỗ này.

Cố Hải Triều đi ra ngoài nhìn, có chút ngoài ý muốn: “Sư phụ, Chấn Hoa, sao hai người lại tới đây? Mau vào trong.”

Trần gia cũng không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc xe Jeep cũ, hai người lái xe tới, đêm hôm khuya khoắt hai cha con đều mặc âu phục, một bộ dáng rất long trọng.

So ra, anh em Cố Hải Triều mặc trang phục thể thao ở nhà thoải mái, quá mức đơn giản.

Trần Chấn Hoa tươi cười ôm vai anh, "Anh em chí cốt, tôi muốn cưới vợ rồi, chúc mừng tôi đi.”

Hai người là bạn học, tình như anh em, lại cùng nhau buôn bán, Cố Hải Triều còn nhận cha Trần làm sư phụ, quan hệ hai nhà đặc biệt tốt.

Kể ra, từ khi theo Cố Hải Triều lăn lộn thì càng ngày càng bận rộn, chạy qua chạy lại giữa Thâm Thành và Hải Thành, hai nhà ít qua lại. Nhưng vào ngày lễ ngày Tết, Cố Hải Triều đều tặng quà mừng cho Trần gia, anh vĩnh viễn nhớ rõ lúc khó khăn nhất Trần gia từng giúp đỡ anh em bọn họ.

Từ đáy lòng anh cảm thấy cao hứng thay Trần Chấn Hoa: “Vậy thì tốt quá, chúc mừng chúc mừng.”

Cố Hải Ba tò mò hỏi: “Anh Chấn Hoa, cô dâu là ai? Sao chưa từng nghe anh nhắc tới?”

“Trong nhà làm ăn, cô ấy làm tài vụ ở công ty mình, cực kỳ xinh đẹp.”Trần Chấn Hoa mặt mày hớn hở, trong mắt tràn đầy vui sướng.

“Hôn lễ của chúng ta đã chọn ngày lành tổ chức, ngay cuối tuần này, cả nhà mọi người đều phải tới uống ly rượu mừng với tôi đó.”

Cha con Trần gia đặc biệt tới đưa thiệp mời kết hôn, cha Trần hỏi: "Tiểu Khê có tiện trở về một chuyến không? Chú đặc biệt hy vọng con bé có thể tham dự hôn lễ của Chấn Hoa.”

Cố Hải Triều nhìn thời gian trên thiệp mời, anh không dám cho cha con Trần gia câu trả lời chắc chắn.

“Cái này....Còn phải hỏi Tiểu Khê một chút, gần đây em ấy học hành rất bận rộn.”

“Vậy mau hỏi đi.”

Cố Hải Triều ngước lên nhìn thoáng qua đồng hồ, giờ này em gái còn chưa ngủ.

“Để cháu đi gọi điện thoại.”

“Tiểu Khê, là anh cả đây…”Cố Hải Triều vừa nói một câu, điện thoại đã bị Trần Chấn Hoa cướp đi.

“Chị Khê, là anh, Chấn Hoa này, anh sắp kết hôn, em nhất định phải tham dự hôn lễ của anh, em là lão đại của anh, nếu em không tham dự, anh sẽ rất tiếc.”

Cố Vân Khê ở trong điện thoại rất khiếp sợ, đảo mắt nghĩ lại, hiện tại phổ biến việc kết hôn sớm.

“Được, để em sắp xếp lại thời gian một chút, cố gắng có mặt tham gia.”

Cô ở trong điện thoại nói vài câu liền có việc cúp máy, cha Trần muốn hỏi thăm cũng không kịp.

Cố Hải Triều thấy thế giải thích một câu: "Sư phụ, người cũng thấy rồi, Tiểu Khê buổi tối đều rất bận rộn, hiện tại em ấy chỉ là sinh viên nhưng so với chúng cháu còn bận rộn hơn gấp vài lần.”

“Không có việc gì không có việc gì, việc học vẫn quan trọng hơn.”Cha Trần đột nhiên chuyển đề tài: “Đúng rồi, việc làm ăn của ăng- ten Bảo Bảo không dễ làm như vậy, Tiểu Khê gần đây có sản phẩm gì mới không? Nếu được chúng ta cũng nhau mở nhà xưởng.”

(đổi sang Bảo bảo để dễ nhớ nhé, nghĩa tương xứng luôn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play