Hai người mặc dù là chú cháu, nhưng tuổi tác gần bằng nhau, kinh nghiệm từng trải khác nhau làm cho tính cách và khí chất hai người hoàn toàn bất đồng.
Tề Thiệu là công tử danh môn vọng tộc, đẹp trai tuấn lãng, cả người quý khí, khí chất trong trẻo như trăng sáng, tự mang một cỗ trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, không dễ tiếp cận.
Mà Tề Tĩnh tướng mạo cũng không kém, tao nhã lịch sự, phong độ nhẹ nhàng, làm cho người ta như tắm gió xuân, mạnh vì gạo bạo vì tiền.
"Chú... thích cô ấy, cô ấy có biết không?"
Tề Thiệu nhìn thiếu nữ ngửa đầu cười to, khóe miệng hơi nhếch lên, sao cô lại đáng yêu như vậy chứ?
“Biết, tôi đã tỏ tình với cô ấy rồi”.
Yêu thì phải nói ra miệng, hắn muốn tuyên bố cho toàn thế giới đều biết mình yêu cô! Hắn muốn lấy cô!
Đáng tiếc, cô còn chưa trưởng thành, phải chú ý ảnh hưởng một chút, hắn cảm giác mình đã rất khắc chế.
Sắc mặt Tề Tĩnh trắng bệch, trong lòng rối như tơ vò, cứ nghĩ quanh quẩn, tại sao có người có thể dễ dàng thổ lộ tình yêu như vậy? Việc này đối với y mà nói, chữ yêu này quá nặng nề.
Y run giọng hỏi: "Cô ấy... cô ấy đồng ý rồi?” Cách đó không xa, Cố Vân Khê dường như phát hiện ra ánh mắt của bọn họ đang đậu lên người cô, một đôi mắt sáng đảo qua, khi ánh mắt chạm nhau, cả người Tề Tĩnh cứng ngắc.
Tề Thiệu mặt mày mỉm cười vẫy tay với cô, ngữ khí nhẹ nhàng:
“Em ấy nói muốn tôi chờ em ấy trưởng thành hơn, thời gian hai năm trôi qua rất nhanh, tôi chấp nhận đợi chờ.”
Đối với hắn mà nói, thích một người là muốn cùng cô một đời một kiếp bên nhau, chỉ đơn giản như vậy.
Giờ khắc này, đáy lòng Tề Tĩnh không nén được cơn ghen tuông cuồn cuộn.
Y ghen tị người này có thể dễ dàng đem ý thích nói ra miệng, đơn giản như thế, thản nhiên như thế, sống tùy tiện như thế.
Ghen tị hắn luôn dễ dàng đạt được đồ vật tốt nhất, từ nhỏ đến lớn chỉ cần là thứ hắn thích, tự nhiên có người đem đồ vật dâng đến trước mặt hắn.
Mà những thứ này, y vĩnh viễn muốn mà không cầu được.
“Cô ấy thích anh sao?”Lý trí nói cho y biết, có một số việc không nên hỏi, nhưng anh ta không khống chế được chính mình.
“Cô ấy không nói”. Tề Thiệu không chút che dấu tâm ý của mình. “Nhưng, tôi cảm thấy chắc chắn có, cô ấy là người không thích liền nói thẳng”.
Tim Tề Tĩnh nghẹn lại.
Cố Vân Khê đỡ Tề lão gia chậm rãi chạy tới, "Tề Thiệu, hai người sao đi nhanh vậy?”
“Tôi đói bụng rồi”. Tề Thiệu nói dối mà không thay đổi sắc mặt, cực kỳ tự nhiên.
Cố Vân Khê sửng sốt một chút, sau đó lấy từ trong túi xách ra một hộp điểm tâm: “Này, anh ăn đi”.
Coi đầu óc của cô này, đều quên lấy ra.
Tề Thiệu vừa mừng vừa lo, ánh mắt sáng lên: "Em thật sự mua bánh hoa quế cho tôi? Tôi còn tưởng em quên rồi chứ”.
“Sao có thể? Chuyện đã hứa với anh tôi nhất định sẽ làm được”. Cố Vân Khê đưa Ngũ Hương Đậu cho Tề lão gia. “Tề Thiệu nói ông thích món này, cháu liền mua một ít, ông ăn lót dạ trước một ít, về nhà chúng ta ăn tiệc lớn”.
Tề lão gia cầm Ngũ Hương Đậu vui vẻ đến nở hoa: "Các cháuđều có lòng, thật ngoan”.
Ông sống đến từng tuổi này, có thứ gì chưa từng ăn qua? Món ngon của lạ nào chưa nếm qua? Nhưng để trong mắt là phần hiếu tâm, có lòng này của cháucháu.
Tề Thiệu mở bao bì, đưa tới trước mặt Cố Vân Khê.
“Tiểu Khê, em cũng ăn đi”.
“Em còn muốn giữ bụng ăn tiệc”. Nhưng mà, Cố Vân Khê lại có chút thèm.
Tề Thiệu nhìn ra tâm tư của cô, đem cái bánh đầu tiên chia làm đôi: "Em ăn một nửa, tôi ăn một nửa.”
Cố Vân Khê vui vẻ cầm lấy bánh cắn một miếng, bánh quế hoa này vừa ngọt vừa thơm, mềm mà không dính răng, ăn rất ngon.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT